Khương thị bên ngoài vừa chịu tức giận, liền trút hết lên người nàng dâu của mình để giải hận.

Tạ Vân Sơ bước chân vào Ninh Hòa Đường, liền bắt gặp vị mẹ chồng dung mạo đoan lệ của mình đang nổi nóng với tứ đệ muội.

“Chẳng phải chỉ là súc miệng thôi sao? Ngươi cũng không hầu hạ cho ra hồn? Ngươi thử nhìn nhị tẩu ngươi xem, bụng đang mang cốt nhục mà còn khéo léo, đoan trang hơn ngươi gấp bội, đâu có như ngươi tay chân vụng về thế này!”

Khương thị vốn tính lười nhác, mỗi ngày ngủ trưa đến tận giờ Thân mới chịu thức dậy.

Tứ nãi nãi Hứa Thời Vi khúm núm đứng dưới trường kỷ, hai tay nâng một ống nhổ, khuôn mặt trắng nõn vì bị mắng mà đỏ hoe, mắt ngân ngấn lệ:
“Bẩm mẫu thân… về sau con sẽ học hỏi nhị tẩu nhiều hơn…”

Một nha hoàn lập tức tiến đến, nhận lấy ống nhổ, đỡ Khương thị súc miệng xong lại dâng trà. Sau khi uống trà, một chén cháo tổ yến được đưa tới.

Đây vốn là thói quen thường nhật, mỗi buổi trưa Khương thị đều phải uống một chén cháo tổ yến để dưỡng khí an thần.

Hứa Thời Vi khẽ nhìn chén cháo ấy mà trong lòng như nghẹn lại. Đúng lúc ấy, nàng thoáng thấy Tạ Vân Sơ bước vào, dáng đi thong dong mà đoan nhã, tựa như nhìn thấy cứu tinh, nàng vội bước lên nghênh đón:
“Nhị tẩu, tẩu đến rồi! Nương nhắc tới tẩu cả ngày nay, thân mình tẩu đã đỡ hơn chưa?”

Tạ Vân Sơ khẽ liếc nàng một cái, nụ cười như hoa nở trên môi:
“Đa tạ đệ muội quan tâm.”

Kiếp trước, Hứa Thời Vi là người Tạ Vân Sơ thân cận nhất. Hứa thị có dung mạo dịu dàng, tính tình lại ngoan ngoãn, nàng lúc nào cũng tận tâm chiếu cố. Nào ngờ, khi tin Tạ Vân Tú chuẩn bị tái giá vừa truyền ra, Hứa Thời Vi lại là người đầu tiên đến chúc mừng đầy nịnh nọt.

Quả nhiên… không thể nhìn mặt mà đo lòng.

Tạ Vân Sơ trước tiên tiến lên thi lễ với Khương thị, động tác tao nhã như dòng nước, rồi tiếp nhận chén cháo từ tay nha hoàn, khẽ khuấy đều, đặt muỗng thử độ ấm lên mu bàn tay.

Hứa Thời Vi ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở:
“Tẩu tẩu cẩn thận một chút, đừng để nóng quá, nương sẽ không thích.”

Tạ Vân Sơ nghe vậy liền hỏi nhỏ:
“Độ ấm thế này đã vừa chưa?”

Người ngoài nhìn vào, hẳn đều nghĩ nàng đang cẩn thận để hầu hạ cho phải phép.

Tạ Vân Sơ bưng muỗng cháo, đưa đến trước Khương thị.


Sáng nay, Lâm ma ma đã đến xin phép cho Tạ Vân Sơ, nói nàng thân thể không khỏe, không thể hầu hạ sớm tối. Khương thị nghe xong liền sầm mặt. Nàng đã quen được Tạ Vân Sơ chăm chút chu toàn, giờ chẳng thể rời được một khắc. Tam tức phụ thì chỉ chăm chăm muốn đoạt quyền quản lý nội trạch, vừa hay Tạ Vân Sơ vắng mặt, liền lấy cớ vào phòng nghị sự đến giờ vẫn chưa quay về.

Đành phải kêu tứ tức phụ đến hầu hạ. Nhưng tứ tức phụ lại vụng về, chỉ được cái miệng dẻo ngọt, làm việc thì chẳng ra sao.

Giờ thấy Tạ Vân Sơ xuất hiện, Khương thị liền thoải mái hẳn, tự nhiên hé miệng chờ nàng đút cháo.

Đúng lúc muỗng cháo tổ yến vừa chạm đến bên môi, cánh tay Tạ Vân Sơ bất giác run nhẹ, nàng nghiêng mặt ho khẽ một tiếng.

Khương thị lập tức nhíu mày.

Tạ Vân Sơ lùi một bước, giọng hổ thẹn:
“Đêm qua con bị nhiễm chút phong hàn, e rằng chưa khỏi hẳn… mong bà bà thứ tội.”

Trước kia nàng luôn thân thiết gọi một tiếng “nương”, giờ đã đổi thành “bà bà”. Khương thị chưa kịp nhận ra sự khác biệt rất nhỏ này. Bản tính bà vốn không thật sự nghiêm khắc, chỉ quen được người hầu hạ chu đáo nên cũng muốn phô chút uy phong.

Tạ Vân Sơ che miệng, định bước lên tiếp tục, Hứa Thời Vi ở một bên bèn khách khí lên tiếng:
“Nếu không… để muội làm thay tẩu đi, muội cũng nên học hỏi thêm.”

Lời khách sáo ấy, Tạ Vân Sơ nghe liền nhận ra thâm ý.

Kiếp trước cũng vậy, mỗi lần nàng hầu hạ Khương thị, Hứa Thời Vi luôn đứng bên vừa nhìn vừa nịnh:
“Tẩu tẩu hôm nay nấu cháo gì thế? Muội nghĩ thêm chút nhân sâm chắc càng tốt hơn.”

Hay lại cười nói:
“Ai, vẫn là tẩu tẩu khéo léo, nương được tẩu chăm nom mà diện mạo hồng hào ra hẳn, muội bội phục tẩu quá!”

Những câu ấy vừa khen nịnh mẹ chồng, vừa tâng bốc Tạ Vân Sơ, nghe vào mềm mại đến mức khó lòng đề phòng.

Lần này, vừa nghe Hứa Thời Vi nói, Tạ Vân Sơ liền xoay người, ung dung đặt chén cháo vào tay nàng, đôi mắt trong veo khẽ cong:
“Tẩu thân mình chưa khỏe, làm phiền đệ muội hầu hạ bà bà vài ngày.”

Hứa Thời Vi hơi sững người.

Khương thị liếc Tạ Vân Sơ một cái. Vừa rồi Tạ Vân Sơ đã làm mẫu, nếu Hứa Thời Vi còn vụng về thì chẳng khác nào tự nhận là kém cỏi.

Bị mẹ chồng nhìn chằm chằm, Hứa Thời Vi chỉ có thể căng da đầu tiếp nhận chén cháo.

Lúc nàng hầu hạ, Tạ Vân Sơ liền thong thả chỉ dẫn:
“Bất kể là trà hay cháo, đều phải thử độ ấm ở hổ khẩu trước. Trà phải vừa nguội, còn cháo thì sáu phần ấm thôi, không được để nóng quá làm bà bà phỏng miệng.”

“À đúng rồi, sáng sớm cháo nên thêm một lát nhân sâm, cả ngày sẽ thêm tinh thần.”

“Nhìn xem, tứ đệ muội hầu hạ bà bà khéo hơn ta nhiều, bà bà cũng vui vẻ rạng rỡ hẳn ra…” – giọng nói của Tạ Vân Sơ mềm mại như ngọc, rơi vào tai nghe thật dễ chịu.

Nhưng với Hứa Thời Vi, từng lời ấy lại quen thuộc đến gai người.

Vừa nói xong, Tạ Vân Sơ liền ho khan vài tiếng. Khương thị vốn đang được nịnh hót nên tâm tình thoải mái, nhưng thấy nàng ho không dứt, sợ lây bệnh cho mình nên vội khoát tay:
“Thôi, con về nghỉ ngơi đi. Chưa khỏe hẳn thì đừng đến nữa.”

Tạ Vân Sơ chờ đúng câu ấy, liền ung dung hành lễ:
“Vậy con xin cáo lui. Con biết bà bà yêu hoa hải đường, lát nữa con sẽ hái vài cành trong vườn, nhờ người đem đến dâng bà bà.”

Hứa Thời Vi chớp mắt – việc ấy chẳng phải thường ngày nàng vẫn làm sao?


Bước ra khỏi Ninh Hòa Đường, Tạ Vân Sơ băng qua hiên sau. Kiếp trước, kể từ khi trọng bệnh nằm giường, nàng chưa từng bước ra sân, vì thế lúc này bước chân có chút gấp gáp, tựa như khao khát hít thở không khí tự do.

Bước qua gian ngoài, đi đến chiếc cầu đá nhỏ, gió xuân ấm áp ùa tới, nàng hít một hơi thật sâu. Luồng khí trong lành tràn vào ngũ tạng, như cuốn trôi bao ngột ngạt dồn nén bấy lâu.

Kiếp trước, nàng đã sống một đời đoan trang hiền thục trong mắt người khác: hiền huệ, hiếu thuận, được ca tụng là mẫu mực của một nàng dâu, một người vợ, một tẩu tẩu đáng kính. Cả kinh thành ai ai cũng hâm mộ.

Nhưng cuối cùng… có ai thật sự thấu nàng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play