Đức Dung Trưởng công chúa tuy đã xuất giá nhưng lại không ở trong phủ công chúa. Năm xưa, khi xảy ra tranh đoạt ngôi vị Thái tử, nàng đã dốc hết sức phò tá hoàng thượng mở ra một đường máu, vì thế được kim thượng phá lệ tôn kính. Mọi việc triều chính lớn nhỏ, hoàng thượng đều ít nhiều hỏi qua ý tứ của vị muội muội này. Bởi vậy, bao năm qua Trưởng công chúa thường ở sâu trong cung, hiếm khi hồi phủ. Quốc công gia vốn yêu chiều thê tử, phần lớn thời gian cũng ở cạnh nàng, chỉ đến những ngày lễ tết mới trở về phủ để ôm bồng đùa cháu.

Vương Thư Hoài lần này bị gọi đến nha môn tiền nhiệm, chuyện vốn dĩ nhỏ nhặt như vậy, làm sao có thể kinh động đến hoàng đế hay Trưởng công chúa. Gần đây, thân phận của Vương Thư Hoài ngày một tôn quý, lại thêm vị trí đặc thù, rốt cuộc chàng cũng chẳng phải ruột thịt tôn tử của Trưởng công chúa. Vạn nhất nàng có suy nghĩ sâu xa khác, triều thần nào dám đắc tội một vị nữ nhân che trời như vậy.

Nghe phụ thân nói xong, Vương Thư Hoài sắc mặt vẫn không chút biến hóa. Trên gương mặt tuấn mỹ chỉ khẽ thoáng hiện ý cười nhạt:

“Phụ thân chớ lo. Ngài nếu đi trần tình, chẳng phải lại khiến sự việc rối ren, tựa như không có việc gì cũng cố tìm ra chút chuyện. Trưởng công chúa định cho ta đến đâu, nhi tử liền ngoan ngoãn đến đó.”

Vương thọ nghe vậy, liếc nhìn nhi tử thật sâu. Hôm nay chàng mặc một bộ áo dài màu xanh thẫm giản dị, bên hông đeo miếng ngọc điền thấm – món đồ khi chào đời được Trưởng công chúa ban tặng. Bộ y phục nhan sắc vốn chẳng mấy nổi bật, đổi là người khác e rằng sẽ bị ép đến ảm đạm không ánh sáng. Nhưng khi khoác trên người Vương Thư Hoài, khí chất của chàng lại khiến cả y phục lẫn miếng ngọc kia tựa hồ đều toát ra vài phần tiên khí, cao nhã thoát tục.

Nếu nhi tử thật sự chỉ biết mặc người sắp đặt thì dễ rồi, đáng sợ là chàng chẳng phải như vậy.

“Ngươi… nhất định đừng gây chuyện thị phi thêm nữa.”

Vương Thư Hoài chỉ khẽ cúi mắt, không đáp lời.

Nhị lão gia bĩu môi, lại liếc nhìn vẻ thong dong của nhi tử, chỉ hừ nhẹ vài tiếng.

Thôi, ông cũng chẳng giúp được gì, cứ mặc tiểu hồ ly kia tự mình xoay sở đi.

Ông vốn chẳng quen nhọc lòng, rất nhanh đã đem chuyện phiền não bỏ lại phía sau, đổi lại tò mò hỏi:

“Đêm qua ngươi nghỉ ở chỗ tức phụ?”

Vương Thư Hoài hơi khựng lại. Chàng vốn là người chuyên chú, một lòng đặt cả vào việc mưu tính tiền đồ và xử lý triều vụ, nếu phụ thân không cố ý nhắc, e là chàng suýt quên chuyện đêm qua.

Đối diện ánh mắt mang vài phần trêu chọc của phụ thân, Vương Thư Hoài chỉ im lặng. Chàng xưa nay chẳng thích tốn nhiều lời về chuyện nhà, thần sắc vẫn bình thản đáp:

“Đúng vậy.”

Một bộ dáng chẳng muốn phụ thân hỏi thêm.

Nhị lão gia hiểu rõ, chuyện trong phòng của nhi tử ông nào có thể quản. Chẳng qua vì hôm nay Tạ thị cáo bệnh không đến thượng phòng thỉnh an, trước nay nàng vẫn chăm chỉ hầu hạ sớm tối, nay lại vắng bóng đột ngột, ông mới đoán có lẽ vợ chồng son tiểu biệt thắng tân hôn, nàng bị chàng “lăn lộn” đến mệt mỏi nên mới cáo bệnh.

Theo quy củ Vương gia, trước khi Tạ thị sinh hạ con chính thất, Vương Thư Hoài không được nạp thiếp. Nhi tử lâu nay tự kiềm chế, một khi buông thả cũng là chuyện dễ hiểu.

Thấy Vương Thư Hoài tỏ ý tiễn khách, nhị lão gia cũng không nói thêm, đứng dậy đi ra ngoài.

Vương Thư Hoài cung kính tiễn phụ thân tới tận cửa rồi mới quay trở lại thư phòng. Nét cười mờ nhạt trên gương mặt cũng dần biến mất. Chàng lấy ra một chồng giấy dầu mỏng từ tráp Đa Bảo Các, bắt đầu viết thư.

Viết xong, chàng gọi người đem thư đưa đi.

Thị vệ vừa lui ra, Minh Quý – người hầu thân cận lại tiến vào. Hắn ôm theo một hộp đồ ăn, cười cười nói:

“Gia, thiếu nãi nãi sai Thu Tuy đem đến canh bách hợp hạt sen, nhân lúc còn nóng ngài dùng ngay cho ấm bụng.”

Tạ Vân Sơ vốn vẫn luôn chu đáo chăm sóc Vương Thư Hoài mỗi ngày ba bữa, chuyện này chẳng có gì lạ.

Chàng tùy ý uống mấy hớp, hương vị so với thường ngày có hơi khác, nhưng cũng chẳng để tâm.

Vương Thư Hoài là người mẫn cảm, song không phải chuyện gì cũng để bụng. Chàng không biết, từ hôm nay trở đi, thức ăn của mình đã không còn do chính tay Tạ Vân Sơ đích thân chuẩn bị.

Uống xong, thấy Minh Quý vẫn chưa rời đi, Vương Thư Hoài nhướng mày:

“Có chuyện gì sao?”

Minh Quý thoáng do dự, rồi nói:

“Tiểu nhân vừa đi ngang thư phòng, thấy Xuân Kỳ đến mời đại phu. Xem ra thiếu nãi nãi thân thể không được khỏe.”

Vương Thư Hoài im lặng. Điều này cũng giải thích vì sao Tạ Vân Sơ cự tuyệt cùng phòng, có lẽ nàng muốn tĩnh dưỡng.

Vừa vặn, chàng cũng chẳng vội.

Chuyện đêm qua, Tạ Vân Sơ dù có chút sai, nhưng chàng không để tâm.

“Ừ, ngươi qua đó chăm sóc một chút, dặn đại phu phải cẩn trọng.”

Kêu người khác để tâm, còn bản thân thì chẳng mấy để bụng, Minh Quý thầm than trong lòng, chỉ đành cung kính đáp lời.


Quả thật, Tạ Vân Sơ có mời đại phu. Gần đây nàng cần tìm cho mình một cái cớ hợp lý, thứ hai cũng là muốn điều dưỡng thân thể cho tốt.

Nghĩ lại cuộc trò chuyện đêm qua cùng Vương Thư Hoài, nàng nhận ra mình từ chối chàng tuy là đúng ý mình, nhưng nếu không có lời giải thích thỏa đáng, khó tránh khỏi khiến vợ chồng xa cách. Nàng vốn không muốn đoạn tuyệt, chỉ là lúc này không thể đối đầu gay gắt, vì vậy vẫn phải giữ thể diện.

Xuân Kỳ nghe nàng dặn dò, lập tức đi mời đại phu.

Vương gia là đại tộc bậc nhất kinh thành, lại có Trưởng công chúa nâng đỡ, Thái y viện đặc biệt phái một vị thái y túc trực cho phủ. Rất nhanh, thái y đến, kê cho Tạ Vân Sơ một phương thuốc ích khí cố huyết.

Uống thuốc xong vào buổi trưa, nàng ngủ một giấc, tỉnh dậy tắm gội thay xiêm y, dung nhan lại rạng rỡ như cũ.

Đã quyết định tiếp tục duy trì cuộc sống này, sớm tối thỉnh an là điều không thể thiếu.

Tạ Vân Sơ thay một bộ áo dài màu đỏ nhạt, phối với chiếc váy hoa hồng phấn, phong thái thoải mái mà đoan trang, rồi bước lên thượng phòng.

Bà mẫu của nàng – Khương thị vốn là một tuyệt sắc mỹ nhân. Khương gia xưa nay là dòng dõi huân quý, Khương thị từ nhỏ được nuông chiều nâng niu, cơm đưa tận miệng, áo mặc tận tay, dưỡng ra một thân da thịt mềm mịn. Thuở trẻ nàng từng kiêu ngạo, cứng cỏi, sau khi gả vào Vương gia làm con dâu Trưởng công chúa, buộc phải thu liễm tính tình. Trượng phu không che chở được, chị em dâu lại khó hòa hợp, Khương thị đành nhẫn nhịn. Bề ngoài nàng vẫn đủ tư thế đoan trang, nhưng bên trong lại nhiều nỗi ẩn nhẫn.

Ngay như chuyện đêm qua, rõ ràng Tạ Vân Sơ từ chối cùng phòng với Vương Thư Hoài, vậy mà Khương thị chẳng nghe được chút phong thanh nào. Vì sao? Bởi Xuân Cảnh Đường – nơi ở của Tạ Vân Sơ, hoặc toàn là tâm phúc nàng mang theo, hoặc là người của Vương Thư Hoài, Khương thị không chen vào nổi.

Trưởng công chúa là người đích thân chọn Tạ Vân Sơ làm con dâu. Nàng quả thực ổn trọng, đoan trang, rộng lượng. Khương thị vừa yêu vừa hận.

Yêu là bởi cuối cùng nàng cũng có một người con dâu đủ bản lĩnh quản gia thay mình, nàng có thể bớt việc.

Hận là bởi, dâu con chung quy không phải do chính tay nàng chọn, giữa hai người mãi vẫn tồn tại một khoảng cách.

Khương thị tổng cộng sinh được ba nhi tử và một nữ nhi.

Vương Thư Hoài một lòng lo học hành, chậm chạp không chịu thành thân, Khương thị đành sắp xếp trước cho các em trai của chàng. Đầu tiên là Tam gia Vương Thư Khoáng cưới vợ, chờ Tạ Vân Sơ có thai, nàng lại định cưới vợ cho Tứ gia Vương Thư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play