Cả đời trước, nàng chỉ biết sống gò bó, chẳng có lấy một lần được là chính mình.
Đời này, Tạ Vân Sơ nhất định phải thay đổi, phải sống cho bản thân, phải nắm lấy hạnh phúc của mình.
Buổi chiều hôm ấy, nàng dẫn theo nha hoàn hái được một rổ hoa đầy ắp mang về. Vừa bước vào viện, Tạ Vân Sơ liền phân phó Xuân Kỳ tìm hai chiếc bình mai màu thiên thanh để cắm hoa.
Vương Thư Hoài theo lệ vẫn đến Xuân Cảnh Đường dùng bữa tối. Khi bước chân lên hành lang dài, hắn thoáng dừng lại. Gian nhà vốn yên tĩnh ngày thường bỗng trở nên náo nhiệt bất thường, tiếng nói cười ríu rít vang vọng khắp sân. Hắn khẽ nhíu mày. Từ trước đến nay, hắn không thích ồn ào, mà Tạ thị lại là người luôn biết điều, sao hôm nay trong viện lại náo nhiệt đến vậy?
Ánh mắt vô thức lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại nơi bóng dáng quen thuộc đang đứng giữa những cành hải đường rực rỡ. Nàng vận váy đỏ, vóc người cao gầy, đôi môi hồng hào, hàm răng trắng muốt, mái tóc búi cao cài cây trâm vàng nạm bảo thạch hình bách điểu triều phụng, đuôi tóc khẽ đung đưa theo nhành hải đường hồng nhạt. Như một cánh bướm trắng uyển chuyển, nàng bước đi giữa hoa lá, dung nhan rạng rỡ khiến người nhìn không khỏi ngẩn ngơ.
Khí sắc ấy, nhìn thế nào cũng chẳng giống một người yếu nhược.
Buổi trưa, Kha tỷ nhi ngủ liền hai canh giờ. Sau khi trở về, Tạ Vân Sơ ôm con sang gian chính, vừa cùng các nha hoàn cắm hoa vừa để bé đứng một bên quan sát.
Kha tỷ nhi trắng trẻo, bụ bẫm, được vú nuôi đỡ đứng trên sập gụ, tay chân múa may, mắt mở to tò mò nhìn mọi thứ. Hạ An tinh nghịch cài lên búi tóc Tạ Vân Sơ một đóa hải đường, khiến tiểu cô nương khanh khách cười mãi không thôi.
Nhìn con gái cười vui, lòng Tạ Vân Sơ bỗng dâng lên một nỗi chua xót ngọt ngào khó tả.
Kiếp trước, Kha tỷ nhi bẩm sinh nghịch ngợm, hoạt bát. Trong phòng có thứ gì cũng muốn nghịch, khiến nàng lúc nào cũng lo sợ. Vương Thư Hoài là người nghiêm cẩn, Tạ Vân Sơ sợ con gái làm chàng phật ý, lại sợ tính tình quá ngang ngạnh sẽ không được nhà chồng yêu quý, càng sợ con hành xử bồng bột mà bị người ghi hận. Nỗi lo cứ thế dồn nén, nàng ngày càng khắt khe với con, đến khi sinh con trai, lại càng nghiêm cẩn hơn, một mực lập quy củ từ khi còn tấm bé. Cuối cùng, hai chị em vì vậy mà xa cách, để lại một đời tiếc nuối chẳng thể cứu vãn.
Nay nghĩ lại, Tạ Vân Sơ hiểu rõ: cha mẹ có thể lo lắng, có thể dạy dỗ, nhưng vận mệnh của con cái, rốt cuộc chẳng thể quyết định thay. Đời này, nàng chỉ mong mỗi ngày đều sống thật tốt, con cái vui vẻ trưởng thành là đủ.
Kha tỷ nhi vừa tròn sáu tháng, ăn uống tốt nên bụ bẫm nhưng vẫn chưa biết xoay người. Tạ Vân Sơ liền dặn vú nuôi đặt bé lên giường La Hán để tập luyện.
Kha tỷ nhi nghe bên ngoài có tiếng mẹ và các tỷ tỷ vui đùa, sốt ruột muốn lật người ra xem cho bằng được, liền ra sức giãy giụa. Hai cánh tay mũm mĩm quơ quào, đôi chân đạp liên hồi, nước miếng chảy tèm lem, khiến cả phòng bật cười vui vẻ.
Tiếng cười vừa dứt, sân ngoài bỗng lặng xuống. Tạ Vân Sơ ngước mắt nhìn ra liền thấy Vương Thư Hoài đang thong thả bước dọc hành lang dài tiến lại.
Các tiểu nha hoàn lập tức cúi đầu, thu mình chẳng dám hó hé tiếng nào.
Nếu là trước kia, Tạ Vân Sơ đã sớm mừng rỡ bước ra đón chàng, gọi một tiếng "phu quân" thật ngọt ngào. Nhưng hôm nay, nàng chỉ khẽ liếc sang Lâm ma ma, ra hiệu bà đi nghênh tiếp, còn mình thì nhẹ nhàng đưa bình hoa hải đường vừa cắm xong cho Thu Tuy:
“Đem đến tặng thái thái.”
Rửa tay, thu dọn bàn xong, nàng mới thong thả trở vào.
Vương Thư Hoài vừa lúc này cũng bước vào. Ánh mắt chàng lạnh nhạt lướt qua gian chính: trên tường bắc treo bức tranh tuyết sơn thanh tùng, hai bên là câu đối tổ tiên khuyên răn con cháu, dưới bức tranh là án thư tử đàn, trên án đặt một đỉnh lư hương Cảnh Thái lam, làn khói mỏng manh vấn vít khắp phòng.
Chàng còn chưa kịp chau mày thì bên góc phòng đã vang lên vài tiếng khóc nức nở.
Ánh mắt Vương Thư Hoài vô thức bị hút về phía giường La Hán.
Trên đó, tiểu nữ nhi đang cố hết sức xoay người. Thân hình mũm mĩm đã nghiêng hẳn sang một bên, khuôn mặt tròn xinh nghẹn đỏ bừng vì gắng sức, trông như sắp thành công đến nơi.
Tạ Vân Sơ đứng bên quan sát, chẳng lên tiếng. Vương Thư Hoài cũng im lặng nhìn.
Tiểu cô nương trông ngốc nghếch mà đáng yêu, các nha hoàn muốn bật cười nhưng không dám.
Tạ Vân Sơ lại khẽ cười.
Nàng nghiêng mắt nhìn sang Vương Thư Hoài. Chàng vận áo dài nguyệt bạch, khoanh tay đứng yên, ánh mắt trầm tĩnh dõi theo con gái. Trong đáy mắt ấy, nàng thoáng thấy một tia nhu hòa ẩn hiện.
Nghĩ lại, nàng không rõ đời trước mình là sợ bị chàng trách móc, hay thật sự không thích con nghịch ngợm. Có lẽ là vì sợ hãi, vì nàng luôn coi Vương Thư Hoài là khuôn mẫu, lấy chàng làm chuẩn tắc cho mọi thứ, vô tình tự trói buộc bản thân.
Lần này, nàng đã khác. Ngay từ khi dám phá bỏ những quy củ của chàng, nàng đã quyết định sống khác đi.
Tạ Vân Sơ biết rõ Vương Thư Hoài không thích ồn ào, nhưng vẫn cố ý để con chơi đùa náo nhiệt trong phòng.
Vương Thư Hoài hình như cảm nhận được ánh mắt của nàng, khẽ quay đầu sang.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Có lẽ vì ký ức đêm hôm qua vẫn còn vẹn nguyên, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập.
Tạ Vân Sơ bất giác hoảng hốt. Suốt một đời, nàng đã vượt qua tất cả, vậy mà khi đứng trước người đàn ông này, nàng vẫn chẳng thể khiến trái tim mình bình lặng.
Nàng hít sâu, cúi người hành lễ:
“Nhị gia.”
Vương Thư Hoài chỉ lặng lẽ nhìn nàng, khẽ ừ một tiếng thay cho lời đáp.
Chuyện đêm qua, Tạ Vân Sơ không định giải thích, còn Vương Thư Hoài cũng chẳng hỏi. Cả hai đều chưa đủ thân mật để bày tỏ nỗi lòng.
Cứ như thế, chỉ một ánh mắt trao nhau, chuyện liền tự nhiên bỏ qua.
Đúng lúc ấy, Kha tỷ nhi rốt cuộc cũng lật người thành công trên giường La Hán. Mọi người vui mừng vỗ tay khen ngợi.
Vương Thư Hoài cũng đưa mắt nhìn con, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười nhạt hiếm hoi.
Kha tỷ nhi dường như cũng rất đắc ý. Nàng níu lấy thành giường, ngồi dậy, đôi mắt to tròn đảo quanh cha mẹ, như đang cân nhắc xem nên tìm ai để được khen thưởng.
Đôi mắt ấy, thật giống mắt của Vương Thư Hoài.
Chàng vốn ôn hòa nhưng khí chất lại cực kỳ nghiêm nghị. Tiểu hài tử không hiểu khí chất là gì, chỉ biết mẫu thân lúc nào cũng nghiêm mặt với mình. Vì vậy, Kha tỷ nhi cười khúc khích, mở rộng đôi tay nhỏ về phía phụ thân.
Trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.
Vương Thư Hoài vốn không có thói quen bế con. Trong nhà còn truyền câu: “Ôm cháu chứ không ôm con”, huống chi đây lại là con gái – con gái vẫn nên để mẫu thân dạy dỗ. Chàng và Kha tỷ nhi từ trước đến nay chưa từng thân mật.
Nếu là trước kia, Tạ Vân Sơ đã vội vàng thay chàng bế con lên. Nhưng hôm nay, nàng vẫn đứng yên, không nhúc nhích.