Nàng… thật sự còn sống?
Ngón tay run run chạm vào mép giường, Tạ Vân Sơ thử đứng dậy, bàn chân đặt xuống nền đất lạnh lẽo, thế mà thân thể vẫn vững vàng, không còn cơn choáng váng quỷ mị kia.
Thật tốt quá…
Thân thể còn sống động khiến làn sương mờ trong đáy lòng nàng dần tan biến. Nước mắt bất giác dâng lên, che khuất tầm nhìn. Từng trải qua cái chết, nàng mới càng hiểu sự tồn tại quý giá đến nhường nào.
Tạ Vân Sơ lặng lẽ tự mình tiêu hóa tâm tình hỗn loạn ấy, rồi khẽ gọi nha hoàn gác đêm vào dò hỏi bóng gió. Sau khi nghe được câu trả lời, nàng mới xác định rõ – hiện tại chính là mùa xuân năm Thiên Hy thứ tám, ngày mười lăm tháng ba.
Lúc này, nàng và Vương Thư Hoài đã thành thân được hơn một năm. Trong quãng thời gian ấy, thật sự cùng giường chung gối cũng chỉ có vỏn vẹn một tháng. Về sau, vì Vương Thư Hoài bận rộn công vụ, dần dần hắn không còn quen cùng nàng đồng tẩm. Hai người thương nghị, mỗi tháng chỉ ở bên nhau vào mùng một và mười lăm, chờ nàng sinh hạ Kha Tỷ Nhi xong thì số lần hắn bước vào phòng nàng lại càng thưa thớt hơn.
Trước đây, Tạ Vân Sơ vẫn nghĩ hắn là người tu thân nghiêm cẩn, giữ mình thanh tịnh. Nhưng hiện giờ ngẫm lại… có lẽ là vì hắn vốn chẳng yêu nàng.
Nàng khép mắt, hai tay chống lên bàn, hít sâu một hơi, hơi thở dài và nặng nề.
Nàng muốn hòa ly.
Nàng sẽ không dại khờ mà tiếp tục hầu hạ những kẻ vong ân bội nghĩa kia nữa.
Thế nhưng vừa nghĩ đến đứa trẻ mới nửa tuổi – Kha Tỷ Nhi, mày nàng lại nhíu chặt.
Bỏ lại con thì nàng không nỡ, nhưng muốn mang đi e rằng càng khó.
Nghĩ mãi cũng chẳng ra manh mối, đúng lúc Xuân Kỳ đã mang cháo tổ yến tới.
Uống xong bát cháo ấm áp, Tạ Vân Sơ lại thiếp đi. Đêm ấy nàng mơ mơ hồ hồ, tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh, cho đến sáng hôm sau mới miễn cưỡng mở mắt.
Tỉnh dậy, nàng thấy đầu óc choáng váng, tâm thần mệt mỏi. Không nói thêm lời nào, Tạ Vân Sơ gọi Lâm ma ma – người bồi phòng – đến thượng phòng xin nghỉ.
Nàng ghé qua xem Kha Tỷ Nhi, cẩn thận dặn dò vú nuôi cùng nha hoàn chăm sóc con rồi một mình trở về phòng, ngồi yên dưới khung cửa sổ nơi kiếp trước nàng đã nhắm mắt lìa đời. Hạ nhân thấy nàng im lặng thì không ai dám quấy rầy.
Tạ Vân Sơ tựa nhẹ vào gối dựa, ánh mắt xuyên qua rèm trúc Tương Phi nhìn ra bên ngoài viện.
Xuân khí thượng kinh vẫn còn chậm chạp, đầu cành hải đường khẽ run rẩy trong gió sớm, cánh hoa non rụng rơi, đọng lại trên rèm trúc một lớp xanh biếc. Tạ Vân Sơ nâng chén trà men xanh, thong thả nhấp một ngụm, đầu ngón tay lạnh lẽo như bị dòng khí vô hình quấn lấy.
Ký ức về cuộc hôn nhân này chậm rãi hiện lên.
Từ nhỏ nàng đã cần cù học tập, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Năm mười sáu tuổi, tại yến thưởng hoa do Hoàng hậu tổ chức, nàng nổi bật đoạt giải nhất, danh tiếng vang khắp kinh thành. Khi ấy, trưởng công chúa đương triều – cũng là tổ mẫu kế của Vương Thư Hoài – chủ động đứng ra làm chủ hôn, chỉ định nàng gả cho tân khoa Trạng nguyên Vương Thư Hoài.
Tuy hoàng chỉ chưa ban xuống, nhưng việc này đã được nhắc đến trước đế hậu, gần như là chuyện đã rồi.
Nếu giờ nàng đề nghị hòa ly… trưởng công chúa kia liệu có chịu đáp ứng?
Chỉ sợ con đường này sẽ không thông.
Nghĩ đến đây, trong đầu Tạ Vân Sơ lại hiện lên gương mặt đắc ý của Tạ Vân Tú.
Nếu nàng thật sự hòa ly, với tính tình của Lục thị và mẹ con họ Tạ kia, e rằng họ sẽ nhanh chóng tìm đường đưa Tạ Vân Tú vào Vương phủ.
Hơn nữa, Vương gia tuyệt đối sẽ không để nàng mang Kha Tỷ Nhi đi. Một khi bánh xe số phận lại quay về vết xe cũ, nàng tin rằng Vương Thư Hoài vẫn sẽ lựa chọn dì ruột của con gái – Tạ Vân Tú – làm vợ.
Vương Thư Hoài tương lai chính là người nắm đại quyền, làm sao nàng có thể để Lục thị mẹ con kia được tiện nghi?
Tạ Vân Sơ ngồi thật lâu, mày vẫn nhíu chặt, trong lòng vẫn còn nghẹn một cỗ tức giận khó tan.
Đợi đến khi tâm trạng dần bình ổn, nàng bắt đầu nghiêm túc cân nhắc hôn sự này.
Loại bỏ tình cảm cá nhân, Vương Thư Hoài đích thực là một trượng phu hiếm có: văn võ song toàn, tiền đồ rộng mở, có thể cho con gái nàng một chỗ dựa vững chắc. Đối ngoại, hắn là chỗ dựa lớn cho nàng; đối nội, hắn ít can thiệp chuyện trong phủ, xem như một người chồng biết giữ chừng mực.
Nếu tái giá người khác, chẳng biết phải làm lại từ đầu ra sao. Trái lại, tiếp tục ở Vương gia ít nhất nàng đã rõ chỗ nào là đường bằng phẳng, chỗ nào là hố sâu.
Đôi môi Tạ Vân Sơ khẽ cong, nụ cười lạnh lẽo.
Đời này, nàng sẽ coi Vương Thư Hoài như một công cụ.
Cha mẹ chồng, nàng không hầu hạ.
Việc nội trợ, nàng cũng mặc kệ.
Nàng chỉ cần dưỡng tốt thân thể, tích lũy gia sản, sống an nhàn trọn đời, đến khi tóc bạc da mồi vẫn ung dung, khiến bọn họ tức nghẹn mà chết.
Nghĩ đến đây, lòng nàng bỗng trở nên thoáng đãng hơn nhiều.
Đêm qua động tĩnh không nhỏ, những tâm phúc đi theo nàng từ Tạ gia đến giờ vẫn chưa hết sợ hãi, e rằng nàng vì tức giận mà bệnh nặng thêm, ai nấy đều thận trọng không dám sơ suất.
Trong viện của nàng có bốn nha hoàn lớn: Xuân Kỳ, Hạ An, Thu Tuy, Đông Ninh.
Trước khi Lâm ma ma rời đi đã phân phó cho Hạ An – người lanh lợi nhất – ở lại hầu hạ.
Hạ An lúc này đang cắm hoa ở gian ngoài, thỉnh thoảng len lén liếc vào nội thất. Thấy sắc mặt tiểu thư bình tĩnh, nàng mới nhẹ nhõm thở ra, nhanh chóng rửa tay rồi ôm một vật trân quý bước vào, vẻ mặt đầy hứng khởi:
“Cô nương, chiếc Quỷ Công Cầu bằng ngà voi này chỉ còn bước cuối cùng là hoàn thành. Hôm qua người còn dặn nô tỳ phải nhắc nhở, hôm nay vừa vặn có thể kết thúc.”
Nàng nhìn những hoa văn tinh xảo trên đó, vui mừng nói:
“Ngài khéo tay như vậy, cô gia nhất định sẽ thích.”
Ánh mắt Tạ Vân Sơ dừng lại trên vật trong tay Hạ An, hốc mắt chợt dâng lên cảm giác cay xè.
Đây là Quỷ Công Cầu nàng chuẩn bị tặng cho Vương Thư Hoài nhân dịp hắn tròn hai mươi tuổi.
Khi còn là thiếu nữ, nàng từng đem lòng ái mộ Vương Thư Hoài. Tình cảm ấy nàng gửi gắm vào từng mũi kim đường chỉ, từng canh giờ thức trắng. Chỉ vì một lần theo chồng vào cung thỉnh an trưởng công chúa, nàng thấy hắn đứng thật lâu trước một quả Quỷ Công Cầu, liền âm thầm ghi nhớ. Trở về, nàng cố ý xác nhận hắn có thích vật ấy không, khi nghe được đáp án khẳng định, nàng chẳng tiếc bạc tiền, mua khối ngà voi tốt nhất, học thợ thủ công điêu khắc, ngày đêm miệt mài suốt một năm mới xong.
Trong quá trình ấy, nàng chẳng biết đã bị dao đâm, bị mảnh ngà cứa tay bao nhiêu lần, đã khóc thầm bao nhiêu bận.
Tất cả chỉ để mang đến cho trượng phu một niềm vui bất ngờ.
Vậy mà khi nhận lễ, Vương Thư Hoài chỉ nhàn nhạt cười, nói một câu “nàng có tâm”.
Giờ nhìn lại món quà chứa đựng cả một đời tình ý kia, Tạ Vân Sơ chỉ còn bình thản đến gần như trống rỗng.
“Khắc xong rồi thì… đem bán đi.”
“Cái… cái gì?” Hạ An sững sờ, ngỡ như chính mình nghe nhầm.
Bước cuối cùng vốn là khắc chữ “Hoài” để hoàn thiện món quà, giờ cũng chẳng cần nữa.
Còn chữ “Sơ” đã khắc bên trong, đời này biết bao nhiêu người trùng tên trùng họ, ai mà đoán được? Nàng khắc rất kín đáo, người ngoài chẳng thể phát hiện.