Quốc công phủ kia sổ sách nợ nần rối như tơ vò, há phải chuyện một vị cháu đích tôn non trẻ có thể xoay chuyển?
Mẫu thân cùng Tạ thị, suy cho cùng vẫn quá nông cạn, không nhìn thấu được hết thảy.
Vương Thư Hoài không muốn tranh chấp với thê tử cùng mẫu thân, chỉ khẽ gật đầu, giọng điệu vẫn ôn hòa:
“Ta đã rõ.”
Trên gương mặt hắn, như mọi khi vẫn là vẻ điềm tĩnh, thản nhiên, dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Tạ Vân Sơ tức đến run rẩy cả người. Hắn… sao lại có thể nói chuyện tục huyền* với vẻ hờ hững như thế, như thể đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng bận tâm? (*tục huyền: tái giá hoặc lấy vợ mới)
Nàng ấn chặt giữa mi tâm, ngực nghẹn cứng đến mức khó thở. Nhưng rồi chợt sững lại – không, không phải hắn thay đổi, mà là nàng đã quên mất.
Đây mới đúng là Vương Thư Hoài mà nàng từng biết rõ.
Bất kể ở thời khắc nào, hắn cũng luôn bình tĩnh, nhạy bén cân nhắc lợi hại, để rồi chọn ra phương án tối ưu nhất. Tạ Vân Tú là dì ruột của hai đứa trẻ, lại dịu dàng, khéo léo, được lòng người trong phủ, gia thế và dung mạo đều xuất chúng. Để nàng ấy làm kế thất, quả thật là lựa chọn vừa vẹn.
Bọn họ vui mừng hớn hở, chẳng ai thèm hỏi đến ý tứ của nàng.
Tạ Vân Sơ nghẹn ngào, cơn tức dồn lên lồng ngực, nuốt mãi không trôi.
Nàng khép hờ mắt, giọng lạnh lẽo như băng:
“Nằm mơ!”
Đoạn, nàng chậm rãi xoay người trên giường, gần như lành lạnh liếc nhìn Vương Thư Hoài một cái, trong lời nói còn mang chút châm biếm:
“Gấp gáp gì? Chờ ta dưỡng thân cho khỏe rồi hẵng nói.”
Ai biết được nàng có thể khỏe lại hay không?
Chỉ cần nàng còn thở, Tạ Vân Tú đừng mơ bước chân vào cửa này.
Lời vừa thốt ra, cả căn phòng như đóng băng.
Xuân Kỳ, nha hoàn theo hầu, sợ đến mức suýt quỳ rạp xuống.
Tổ tông ơi, chủ nhân hôm nay sao lại hồ đồ như vậy? Không phải vẫn ngày đêm mong nhị gia dọn về hậu viện, thuận lợi hành phòng, sớm sinh hạ một đứa trẻ vợ cả sao? Sao giờ lại giở tính khí, đẩy nhị gia ra khỏi cửa?
Thế này… thật chẳng hợp lẽ.
Xuân Kỳ không dám nhìn sắc mặt Vương Thư Hoài. Đàn ông nào chịu nổi việc bị thê tử thẳng thừng cự tuyệt như vậy? Nàng lặng lẽ hít sâu một hơi, cúi đầu không dám thở mạnh, chỉ mong bản thân trở nên vô hình.
Trong phòng yên tĩnh đến độ nghe rõ cả tiếng dầu đèn lách tách.
Vương Thư Hoài ngạc nhiên nhìn nàng hồi lâu, mày hơi chau lại. Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt điềm tĩnh không rời Tạ Vân Sơ.
Hắn biết nàng đang giận dỗi.
Từ trước đến nay, Vương Thư Hoài là người dễ chung sống, vui buồn chẳng bao giờ lộ ra ngoài. Khi thì vì không để tâm, khi thì là vì khinh thường.
Tạ thị vốn chu toàn, hào phóng, hôm nay lại nổi giận vô cớ, hẳn là có nguyên do. Nhưng hắn chẳng hơi đâu mà dò đoán, cũng không quen tìm hiểu cảm xúc khác thường của thê tử.
Cuối cùng, hắn chỉ bình thản nói:
“Vậy nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng thân cho khỏe.”
Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi phòng.
Rèm châu khẽ rung, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
Tạ Vân Sơ khẽ nhếch môi cười nhạt, cúi mắt xuống. Đúng lúc ấy, một chiếc ngọc bội quen thuộc lóe lên trong tầm mắt khiến nàng chấn động.
Nàng vội nhặt lên, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Đây là miếng ngọc bội hình đuôi cá phượng, thấm sắc ngọc dịu dàng, là quà gặp mặt bà bà tặng nàng trong lễ tân hôn. Nàng vô cùng yêu thích, luôn đeo bên hông. Nhưng trong một lần tiểu nữ nhi Kha Tỷ Nhi chơi trò đoán vật, vô ý làm đứt dây, nàng lo bị người phát hiện nên lặng lẽ cất đi. Để đề phòng bị hỏi, nàng còn làm một miếng giả đặt trong hộp trang sức, từ đó chẳng bao giờ đeo lại.
Nhưng trước mắt… rõ ràng là vật thật không thể nghi ngờ! Tại sao nó lại ở trên người nàng?
Đúng lúc ấy, Xuân Kỳ thấy nhị gia bỏ đi, sợ đến mức nước mắt chảy như mưa, vội quỳ xuống trước mặt chủ tử:
“Tiểu thư, người xưa nay vốn trầm ổn, hôm nay sao lại như thế này? Trông ngóng nhị gia trở về bao lâu nay, sao lại đẩy chàng ra ngoài? Người… đừng dọa nô tỳ.”
Nếu bị chồng ghẻ lạnh, những ngày sau này của tiểu thư chỉ càng thêm gian nan.
Tạ Vân Sơ ngẩn ngơ nhìn miếng ngọc bội trong tay, rồi chậm rãi đưa mắt nhìn Xuân Kỳ.
Nàng mặc y phục màu hồng nhạt, bên hông thắt khăn cùng màu, búi tóc song nha như những nha hoàn trẻ tuổi.
Nhưng rõ ràng… Xuân Kỳ đã gả cho người khác từ một năm trước, phải búi tóc phụ nhân mới đúng.
Một ý nghĩ không tưởng ập đến trong đầu nàng.
Tạ Vân Sơ chợt lạnh sống lưng, ngón tay vô thức siết chặt mép chăn, ánh mắt cẩn trọng đảo quanh khắp gian phòng.
Nàng… là du hồn quay về quá khứ?
Hay… sau khi chết đã sống lại?
Xuân Kỳ thấy chủ tử ngẩn ngơ, liền khẽ kéo tay áo nàng:
“Tiểu thư, Tỷ Nhi đã hơn nửa tuổi, người vẫn còn xem trọng thể diện, định hôm nay để nhị gia về phòng. Giờ lại đuổi chàng đi, sau này biết ăn nói sao với thái thái và lão gia? Nô tỳ thật lo lắng người sẽ bị trách phạt nặng nề.”
Nhờ lời Xuân Kỳ, Tạ Vân Sơ càng chắc chắn – nàng đã quay về quá khứ.
Mọi chuyện đột ngột đến mức không thể tin nổi. Dù từng một lần nếm trải cái chết, nàng vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào.
Chỉ có hận ý trong lòng cuồn cuộn dâng lên. Lúc này, dù có bị cha mẹ chồng trách mắng, thậm chí là bị hưu bỏ, nàng cũng chẳng buồn để tâm. Ngược lại còn muốn đốt pháo, thắp hương ba ngày ba đêm để tiễn đi đoạn nhân duyên này!
Nàng cười lạnh:
“Tùy hắn đi.”
Thấy Xuân Kỳ lo lắng, Tạ Vân Sơ khẽ thu lại vẻ sắc lạnh, cười trấn an:
“Ngươi cứ về nghỉ đi, ta có chừng mực.”
Nhưng Xuân Kỳ vẫn chần chừ. Nàng theo hầu tiểu thư từ nhỏ, hiểu rõ tính tình của chủ tử hơn ai hết, càng cảm thấy hôm nay rất khác thường.
Tạ Vân Sơ sợ nàng nghi ngờ, bèn xoa bụng:
“Ta đói rồi, ngươi đi nấu cho ta một chén cháo tổ yến tơ vàng.”
Xuân Kỳ nghe xong, mặt thoáng biến sắc.
Tạ gia là dòng dõi thanh quý nhưng chẳng giàu có, tiểu thư gả vào Vương gia không dám tiêu phí của hồi môn, vẫn luôn ăn ở tằn tiện. Trong nhà, tổ yến quý giá chẳng có mấy lượng, mỗi lần nàng định lấy ra tẩm bổ cho tiểu thư thì đều bị từ chối, bảo là phải để dành hiếu kính cha mẹ chồng.
Xuân Kỳ vốn cảm thấy tiểu thư quá hiền lành, chỉ nghĩ cho người khác, chẳng chịu thương lấy bản thân. Lần này nghe nàng mở miệng, lập tức gật đầu lia lịa, vội vàng đi ngay, sợ chủ tử đổi ý.
Nhìn bóng Xuân Kỳ đi về gian đông, Tạ Vân Sơ ngồi mơ màng trên chiếc giường thêu tơ vàng do thợ Thiên Công cẩn chế. Ánh mắt nàng dần dần lướt qua từng món quen thuộc trong phòng – từ cột trụ khắc rồng phượng uốn lượn, đến màn gấm uyên ương đỏ thẫm treo hai bên…
Mọi thứ đều y như năm đó.