Sóng triều từng đợt từng đợt vỗ dồn lên lồng ngực, mũi như ngạt nước, hơi thở tắc nghẹn không thông, hệt như linh hồn bị dìm dưới thủy triều. Hắn bị ép chống song chưởng ra sau, vừa mới thoát khỏi sự siết chặt của nước lũ trong cõi mộng, từng hơi thở như phá tan đê điều, rũ sạch xiềng xích.
Mồ hôi trên trán rịn ra, từng giọt lớn lăn dài nơi thái dương.
Vương Thư Hoài thở gấp, bản năng mở choàng mắt.
Phòng tối om như mực, phía ngoài cửa sổ, một tia sáng nhạt đầu tiên của bình minh len lỏi vào, nơi chân trời vừa ló rạng. Đâu đó, tiếng tước điểu cất giọng hót lảnh lót, xé tan màn sương tĩnh lặng của sớm mai.
Vương Thư Hoài trừng mắt nhìn cửa sổ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Chẳng phải... hắn đã chết rồi sao?
Khung cảnh trong phòng dần rõ ràng, lớp sương mỏng mơ hồ tan đi. Bức bình phong trăm chuyển chín khúc do Tạ Vân Sơ đích thân thêu tặng đã biến mất, thi họa nàng bày biện nơi tường vách cũng không còn, chỉ còn lại một chiếc giường gụ, vài chiếc ghế nhỏ, và góc phòng cắm hai kệ gỗ lê vàng đơn sơ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT