Trong Tạ phủ, đám nha hoàn quản sự hầu hết đều là người của Lục di nương.

Tạ Vân Sơ hơi nheo mắt.

Lời này kiếp trước nàng cũng từng nghe qua. Hóa ra, từ đầu đến cuối, Lục di nương đều tìm cách cài người thân tín bên cạnh nàng. Đáng giận là khi ấy nàng lại không nhìn thấu.

Tim nàng khẽ se thắt, những ngón tay mềm mại vô thức siết chặt. Nàng chậm rãi nói:
“Những lời này, ta sẽ ghi nhớ và cân nhắc thật kỹ.”

Lục di nương chỉ cười khẽ, thong thả quay về bàn trang điểm, tiếp tục tô son điểm phấn.

Chẳng bao lâu, một vú già bước vào báo tin: giờ lành đã đến, lão gia thỉnh Lục di nương cùng Tạ Vân Sơ đến từ đường.

Mang thân phận khác xưa, bước đi của Lục di nương cũng trở nên đĩnh đạc, dịu dàng, không còn vẻ cẩn trọng như ngày trước.

Tạ Vân Sơ đi bên cạnh nàng, liếc nhìn đôi môi khẽ cong lên đầy đắc ý của Lục di nương, chỉ thấy lạnh nơi đáy mắt.

Đáng tiếc, nụ cười kia chẳng kéo dài được bao lâu.

Trước tiên là nghi lễ tế tổ được cử hành long trọng. Sau đó, Tạ Huy cho người mang gia phả ra, định ngay trước mặt bao người sẽ điền tên húy của Lục thị vào.

Nắng trời bỗng nhạt dần, từng áng mây đen mỏng không tiếng động kéo đến che khuất ánh sáng bên ngoài.

Một trận gió cát nổi lên, cuốn phấp phới những trang gia phả vừa mở ra, khiến Tạ Huy đang cầm bút cũng bị giật mình, buộc phải dừng tay, xoa nhẹ mắt.

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào cây bút trong tay Tạ Huy, thần sắc mỗi người một khác.

Nhị thẩm Lê thị đáy mắt thoáng lộ tia khinh thường. Một vài tộc lão cũng tỏ ra bất mãn, thậm chí có chút tiếc nuối. Bọn họ không phải ghét bỏ gì Lục di nương, nhưng trong lòng đều cho rằng, chủ mẫu của Tạ gia lẽ ra phải là nữ tử danh môn khuê các, hiểu lễ nghĩa, chứ không nên là một thiếp thất.

Chỉ có lão thái thái cùng Tạ Vân Sơ vẫn giữ sắc mặt thản nhiên.

Đúng lúc ấy, một gia đinh vội vã chạy từ ngoài vào, mồ hôi nhễ nhại, quỳ sụp ngay cửa:
“Lão gia, không xong rồi! Phía tây nam, Phù Dung Uyển… bốc cháy!”

Lời vừa dứt, cả từ đường xôn xao.

Lục di nương suýt nữa không đứng vững, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Một vị tộc lão đức cao vọng trọng lập tức bước ra, sắc mặt nghiêm nghị:
“Tây nam vốn là nơi đặt bài vị của tiên tổ, nay Phù Dung Uyển bốc hỏa, điềm chẳng lành. Hôm nay nhất định không thể tiếp tục, chi bằng chọn ngày khác.”

Nghe vậy, sắc mặt Lục di nương tái mét. Dù nàng có thanh danh hiền huệ đi nữa, trong mắt những vị tộc lão bảo thủ này, nàng vẫn không thể bước lên chính đường một cách danh chính ngôn thuận.

Liên tiếp có người đề nghị chọn ngày lành khác để làm lại.

Tạ Huy mặt mày nặng nề. Nhìn thấy Lục di nương rưng rưng nước mắt, nhớ lại bao năm nàng chịu khổ, trong lòng hắn dâng lên nỗi hổ thẹn. Cắn răng, hắn trầm giọng:
“Dù có để ngày khác làm lại, ta cũng đã quyết tâm phù chính Lục thị, ý này tuyệt đối không thay đổi.”

Hôm nay viện chủ bốc hỏa, điềm dữ hiện rõ, mọi người đều kiêng kị.

“Từ nay về sau, Lục thị chính là phu nhân của ta. Gia phả… sẽ chọn ngày lành để ghi tên nàng vào.”

Lời của Tạ Huy đã định, chẳng ai có thể sửa. Chỉ là sự bất mãn trong lòng mọi người càng thêm sâu.

Tộc nhân Tạ gia lần lượt rời khỏi từ đường. Lục di nương là người cuối cùng bước qua ngạch cửa. Bầu trời sau cơn gió đã bị mây đen che phủ hoàn toàn, tia sáng mỏng manh rọi vào mắt nàng đau nhức vô cùng.

Cái gì mà điềm dữ tiên tổ không chứng giám? Rõ ràng là có người không muốn nàng được vinh quang, cố ý ngấm ngầm bày kế.

Một kế không thành, chắc chắn còn có hậu chiêu. Trong lòng Lục di nương thoáng chốc rối loạn.

Nhưng dưới sự kiên quyết của Tạ Huy, gia yến vẫn được tiếp tục.

Vì trong lòng còn vướng bận, Lục di nương bèn năn nỉ Tạ Vân Sơ thay mình tiếp khách, còn bản thân thì vội vã quay về sân. Vừa bước vào cửa, nàng đã túm chặt cánh tay ma ma tâm phúc, mặt mày dữ tợn không kìm nén nổi:
“Đi! Mau điều tra cho ta, ta muốn biết kẻ nào dám phá hỏng chuyện của ta!”

Ma ma bị dọa đến run rẩy, hít sâu một hơi mới dám rời đi tìm người liên lạc ngoài viện.

Lục di nương ngồi phịch xuống trước bàn trang điểm, nhìn bóng mình trong gương đồng mà lòng hốt hoảng. Nàng hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng trấn định, rồi lại gọi nha hoàn đến trang điểm lại một lượt, gấp gáp quay về phòng khách. Trong lòng vừa tiếp khách, vừa thầm tính toán xem ai là người khả nghi.

Lê thị lấy cớ bệnh tật không xuất hiện, những người còn lại đều miễn cưỡng giữ nụ cười.

Một lát sau, Tạ Huy cũng bước vào, gia yến chính thức bắt đầu.

Yến tiệc mới quá nửa, ma ma tâm phúc của Lục di nương liền ghé sát tai nàng thì thầm vài câu. Sắc mặt Lục di nương lập tức biến đổi, trở nên khó coi đến cực điểm. Cân nhắc hồi lâu, nàng mới tìm cớ cáo lui với Tạ Huy.

Rời khỏi phòng khách, nàng không còn giữ được vẻ thong dong thường ngày, vội vàng hỏi nhỏ:
“Hắn tới làm gì? Có tra được ai là kẻ phá rối không?”

Ma ma đi bên cạnh chỉ biết cười khổ:
“Nô tỳ không rõ, chỉ nhận được tin hắn nói có việc quan trọng, nhất định phải gặp ngài một lần.”

Lục di nương không hỏi thêm, tim đập dồn dập, bước chân cũng gấp gáp hơn. Chủ tớ hai người chọn con đường mòn vắng vẻ, lặng lẽ tiến vào hậu viện.

Bên cạnh giếng, một kẻ giả dạng nam tử cao lớn đang đứng chờ. Nhìn thấy Lục di nương, người ấy lộ vẻ đau khổ:
“Trinh nương, có phải chuyện của chúng ta đã bị lộ? Mau đi theo ta!”

Nghe xong, trong lòng Lục di nương thoáng chốc lạnh buốt.

Ngay lúc này, từ ngoài viện bỗng vang lên tiếng ồn ào như ong vỡ tổ.

Không xong! Nàng đã trúng kế người khác!

Chưa kịp phản ứng, nhị thái thái Lê thị đã dẫn theo một đám người ùa vào. Chạm phải ánh mắt lạnh băng của Lê thị, trái tim Lục di nương như rơi xuống vực.

Chuyện kế tiếp diễn ra thuận lý thành chương.

Buổi trưa, sấm sét ầm ầm, bầu trời bị mây đen che kín. Tạ Vân Sơ ngồi trong phòng khách trống trải, lặng lẽ nhấp một ngụm trà. Bên cạnh, Hạ An líu lo miêu tả cảnh tượng vừa xảy ra:

“Chủ nhân không tận mắt thấy thì thật đáng tiếc! Vốn là Lục di nương lúc nào cũng ôn nhu nhã nhặn, vậy mà hôm nay chẳng khác gì cọp mẹ, tay đấm chân đá với tên nam nhân kia. Ai ngờ hắn lại chính là biểu huynh của nàng, bị nàng giấu trong phủ làm quản sự phòng thu chi bấy lâu nay. Ôi chao, lúc lão gia biết chuyện thì mặt mày tức đến tái mét…”

Hóa ra, từ nhỏ Lục di nương đã có một vị biểu huynh thanh mai trúc mã, hai người ngầm có tình ý. Sau này nàng tình cờ gặp Tạ Huy, bị phong thái của hắn mê hoặc nên sinh lòng cao vọng. Khi Tạ Huy vào kinh, biểu huynh kia cũng bám theo. Ban đầu nàng tức giận, nhưng rồi lại nảy ra chủ ý, vừa dỗ dành vừa lén đưa hắn vào Tạ gia làm quản sự phòng thu chi, coi như một chỗ dựa bí mật. Nhờ vậy, Lục di nương mới có thể tung hoành trong Tạ phủ, hô mưa gọi gió.

Kiếp trước, trước khi lâm chung, Tạ Vân Sơ vô tình biết được bí mật này. Kiếp này, nàng mượn cục diện ấy để lật đổ Lục di nương. Vừa mới hồi phủ, nàng đã cho người âm thầm lần theo dấu vết liên lạc giữa hai người. Trước tiên, nàng sai người phóng hỏa để ngăn Lục di nương được ghi tên vào gia phả. Sau đó, tung ra tin giả, dẫn dụ hai kẻ ấy lén gặp nhau. Nhờ vậy, bí mật động trời này đã bị phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play