Không có hài tử quấn quýt bên người, vừa đặt đầu xuống gối, nàng đã ngủ say.
Nhưng Vương Thư Hoài lại chẳng có được phúc khí ấy.
Tối hôm trước, chàng hoàn toàn quên mất lời dặn dò của Tạ Vân Sơ. Đến ngày hôm sau, khi nghe đồng liêu nhắc chuyện trong nhà mới vừa đầy tháng hài tử, chàng mới sực nhớ ra lời thê tử giao phó lúc gần đi. Thế là chạng vạng hôm ấy, Vương Thư Hoài liền quay về Xuân Cảnh Đường.
Tiếng khóc xé lòng vang vọng khắp sân, chát chúa đến nỗi khiến người ta nhức óc. Vương Thư Hoài lập tức nhíu mày.
Chàng sải bước thật nhanh qua sân, áo bào phất nhẹ theo gió. Thấy đám nha hoàn, ma ma đều đang tụ tập trước đông sương phòng, tiếng khóc non nớt lại càng thêm phần ủy khuất, từng đợt từng đợt vọng ra, khiến ai nấy cũng bồn chồn.
Xuân Cảnh Đường trước nay chưa bao giờ ầm ĩ như thế. Vương Thư Hoài vốn không thích cảnh huyên náo, lúc này càng thêm cau chặt mày, cố kìm nén cơn bực dọc, bước tới cửa sương phòng.
Chỉ liếc một cái, chàng đã thấy Kha tỷ nhi – đứa bé bảy tháng tuổi – đang lăn lộn trên giường La Hán, nhất quyết không chịu ăn cháo. Nước canh, vụn thức ăn vương vãi đầy trên người bé, trên giường và cả dưới đất, hỗn độn đến mức không nỡ nhìn.
Bọn hạ nhân vội vàng quỳ xuống thỉnh an, còn Kha tỷ nhi vẫn mải miết khóc, chẳng nhận ra phụ thân đã tới.
Vương Thư Hoài day mạnh ấn đường, thẳng lưng đứng nơi cửa, giọng vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Sao lại ra nông nỗi này?”
Lâm ma ma đang quỳ dưới đất sợ hãi đáp:
“Tiểu thư nhà con không chịu ăn cháo bột, ban ngày còn ngoan, vừa chạng vạng tối, không thấy mẫu thân đâu liền bắt đầu quấy khóc ầm ĩ.”
Một việc nhỏ như thế mà cũng làm chẳng xong. Vương Thư Hoài liếc mắt, ánh nhìn lạnh nhạt đến mức gần như không vương chút cảm tình nào.
Nghe được giọng phụ thân, Kha tỷ nhi bỗng ngừng khóc, đôi má đỏ hồng vì nấc nghẹn vẫn còn căng phồng. Bé nằm trên giường trề môi, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm vào chàng.
Vương Thư Hoài xưa nay ít khi bế con gái, có lẽ vì thế nên bé cảm thấy mới lạ, cứ chăm chú nhìn phụ thân.
Bước qua vệt nước đọng bẩn thỉu trên sàn, Vương Thư Hoài đến bên giường, cúi xuống nhìn đứa nhỏ lem luốc. Kha tỷ nhi ngẩng đôi mắt ầng ậc nước nhìn chàng, còn khe khẽ “a” một tiếng, giống hệt tiểu cẩu đang làm nũng. Có lẽ được Tạ Vân Sơ dạy dỗ, bé lại biết chìa đôi tay mũm mĩm đòi bế.
Bất đắc dĩ, Vương Thư Hoài luồn tay dưới nách bế con lên, cố giữ một khoảng cách với cơ thể mình. Nhưng sức của đứa trẻ lớn hơn chàng tưởng, nó lập tức nhào đầu vào ngực chàng, khiến nước mắt, nước mũi, cả nước cơm đều dính bết lên áo bào.
Vương Thư Hoài khẽ hít một hơi thật sâu.
Bởi con còn lạ lẫm, chàng đành tự tay đút cháo cho bé. Khó khăn lắm mới đút được vài thìa, nhưng chẳng bao lâu Kha tỷ nhi đã quay sang nhìn ra cửa, kiên quyết không chịu ăn thêm. Vương Thư Hoài nhức đầu, đành hạ giọng nghiêm khắc:
“Ngoan nào.”
Song Kha tỷ nhi chẳng buồn liếc phụ thân lấy một cái. Bé mệt quá nên thôi khóc, tự lăn xuống khỏi người chàng, vịn lấy thành giường mà nghịch ngợm.
Nhân lúc con mải mê chơi, Vương Thư Hoài bón thêm một thìa nữa, nhưng bé vung tay múa chân, làm đổ hết cháo xuống giường. Rồi như thể vừa làm được trò hay, bé còn ngẩng lên cười khanh khách với phụ thân.
Vương Thư Hoài chỉ biết lắc đầu. Chàng đặt chén cháo lên án nhỏ, trầm mặc thật lâu không nói gì.
Sau đó quay sang hỏi bọn vú nuôi và Lâm ma ma đang quỳ dưới đất:
“Ngày thường ai là người cho bé ăn?”
“Dạ, là thiếu nãi nãi ạ.”
“Vậy ai dỗ bé ngủ?”
“Cũng là thiếu nãi nãi...”
Vương Thư Hoài im lặng một hồi, cố nén sự bực bội, day nhẹ huyệt thái dương:
“Chẳng lẽ bình thường con bé không hề khóc quấy sao?”
Lâm ma ma cúi đầu cười khổ:
“Dạ, trẻ con thì khóc nháo là chuyện thường tình. Nãi nãi vốn cẩn thận lại kiên nhẫn, tự mình chăm lo từng việc, ngay cả lúc bé đau đầu, nôn mửa, nàng cũng một tay chăm sóc, chẳng khác nào một nửa đại phu.”
Vương Thư Hoài lặng người, không đáp.
Chương 9
Mùng một tháng tư, tiết trời mát lành, sương sớm phủ khắp nhân gian, liễu xanh hoa nở rực rỡ. Ánh mặt trời như được khoác lên một tầng hào quang ngũ sắc rực rỡ.
Trong Tạ phủ, các bà vú đã sớm dọn dẹp đình viện, lau chùi bàn ghế phòng khách tinh tươm. Đám nha hoàn hoạt bát ríu rít bưng từng lọ hoa tươi mới cắm vào bình mai đặt ở các góc phòng, khắp nơi ngập tràn sinh khí.
Chưa đến giờ Tỵ, dòng họ đã lần lượt kéo về nhà chính, tề tựu đông đủ ngoài từ đường.
Hôm nay là ngày đưa một di nương lên làm chính thất, lại còn để nàng đứng vào hàng tông phụ – việc này vốn khiến không ít trưởng bối trong tộc bất mãn. Họ thậm chí còn tìm đủ lý do thoái thác, chẳng qua nghĩ đến Tạ Huy – người xuất sắc nhất trong hàng đồng lứa của Tạ gia – đang là chỗ dựa vững chắc, nên không ai dám tỏ thái độ.
Tạ Vân Sơ vì tránh để Lục di nương nghi ngờ, cũng là để tiện theo dõi, nên chủ động ở bên cạnh giúp bà chuẩn bị.
Lục di nương không dám để Tạ Vân Sơ động tay vào những việc vất vả, chỉ gọi ma ma thân cận tới hầu hạ.
Tạ Vân Sơ thong thả ngồi bên giường La Hán, vừa uống trà vừa trò chuyện. Lục di nương dù đã có tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt, da dẻ mịn màng. Lại thêm một lớp son phấn điểm tô, dung mạo càng thêm trẻ trung, tú lệ. Trên đầu bà đội trâm thải phượng bằng vàng ròng – biểu tượng của chính thất, khoác lên vai chiếc khăn choàng đỏ thắm, khí thế chủ mẫu nổi bật hơn hẳn.
Ngắm mình trong gương đồng, Lục di nương nhớ lại bao năm mưu toan mới có được ngày hôm nay, trong lòng không khỏi rung động.
Tạ Vân Sơ mỉm cười nhàn nhã, cất lời vừa phải:
“Di nương đã hầu hạ phụ thân gần hai mươi năm, hôm nay được tôn vinh thế này, cũng là điều nên có.”
Một câu nói chạm tới tận đáy lòng Lục di nương. Thấy Tạ Vân Sơ luôn vì mình mà nghĩ, bà cũng chẳng hề phòng bị, lại nghĩ rằng từ nay nàng sẽ là con riêng, quan hệ càng thêm gần gũi. Trong lòng vừa có chút chân tình, vừa muốn khoe khoang, bà nói:
“Sơ nhi, con không biết đấy thôi, Tú nhi không ở bên ta, lòng ta lại càng thêm thương con. Nghe phụ thân con nói, ba tháng nữa sẽ phải đi công cán Giang Nam, ta muốn thay con chăm sóc chàng. Cô gia tuy rất tốt, nhưng nam nhân… một khi ra ngoài, không ai kề cận, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
Tạ Vân Sơ nghe xong, chỉ nhấp một ngụm trà, ngẩng mắt nhìn bà. Trong lòng nàng không khỏi chua chát – chẳng phải năm xưa chính trong một chuyến du ngoạn, phụ thân đã gặp Lục di nương đó sao? Từ thân phận con gái thương hộ không chỗ dựa, bà ta giờ đường hoàng trở thành phu nhân Quốc Tử Giám tế tửu. Trên đời này biết bao sư mẫu, hẳn bà ta phải đắc ý lắm.
Lục di nương dường như đang rất vui, xoay người lại nhìn nàng, tiếp lời:
“Phải mau chóng sinh một đứa con trai mới yên ổn. Tốt nhất là chính mình sinh, nếu không thì nuôi con của nha hoàn dưới gối, như thế mới có thể an tâm.”
Sợ Tạ Vân Sơ buồn, bà lại khẽ thở dài:
“Ta biết lời này chạm vào vết thương của con, nhưng cũng là thật lòng nhắc nhở. Nếu không phải xem con như con ruột, ta tuyệt chẳng dám nói thế. Ba tháng tới, tự mình hầu hạ phu quân là tốt nhất, nếu không thì phải sắp xếp người đáng tin ở bên cạnh. À, bốn nha hoàn bên con có ai thích hợp không? Nếu không, ta sẽ chọn hai người từ trong phủ đưa sang.”