Fadel theo Bison ra phía sau cửa hàng. Em trai anh đang bận rộn sắp xếp đồ đạc trên kệ. Có lẽ Bison cũng nghe thấy tiếng bước chân của anh và ngẩng lên khỏi thùng các tông đang mở.

“Anh đến đây làm gì? Rồi ai trông cửa hàng?”

“Không có ai cả.”

“Sao thế? Anh về mà mặt mày cáu kỉnh thế. Anh đụng phải tổ ong bắp cày hay gì à?”

“Không, anh chỉ đụng phải một người khó chịu thôi.”

“Ai? Tên ngốc nào dám làm phiền một người như anh thế?”

“Mày không cần biết đâu. Mà này, mày có chắc là thằng nhóc mặt trẻ con kia chỉ là khách hàng mày mới gặp không?”

Bison ngồi xuống sàn, gãi tai bằng ngón út vì ngứa. Nói dối Fadel cũng vô ích, vì họ đã dành quá nhiều thời gian bên nhau, gần gũi đến mức chỉ cần liếc mắt cũng có thể biết được đối phương đang nghĩ gì.

“Em đã gặp anh ấy tối qua.”

“Đó là lý do mày về trễ à?”

“Vâng.”

“Mày có mời cậu ta đến cửa hàng không? Mày thích nó à? Bình thường anh chẳng thấy mày nghiêm túc với ai thế này cả.”

“Không, em không mời hay thích anh ta, nhưng hình như anh ta sống gần đây. Em đang trông cửa hàng cho anh thì anh ta bước vào.”

“Thật sự trùng hợp vậy sao?”

“Đừng hoang tưởng nữa. Anh ấy chỉ là một nghệ sĩ xăm hình, một chàng trai bình thường thôi. Đâu đâu cũng có sự trùng hợp ngẫu nhiên, anh trai ạ. Biết đâu… Biết đâu anh ấy và em lại là tri kỷ đấy.”

“Mày lại ảo tưởng nữa rồi. Cho dù hai đứa mày có là tri kỷ thì sao? Cậu ta sẽ không yêu mày đâu. Một khi cậu ta biết mày làm nghề gì, chắc chắn cậu ta sẽ bỏ chạy.”

“Anh nói thế vì anh không biết tình yêu đích thực là gì, Fadel. Tình yêu đích thực có thể cùng nhau vượt qua mọi thứ.”

"Lo sắp xếp đồ đạc đi." Fadel chống nạnh ra lệnh. Tuy nhiên, Bison không nghe theo. Cậu tiếp tục nhìn anh trai, vẻ mặt vui tươi đã hoàn toàn biến mất.

“Em muốn từ bỏ.”

“Bỏ cái gì cơ?”

“Sát thủ. Anh hiểu rõ em mà, Fadel. Em không phải là người vô cảm đến mức giết người mà không cảm thấy gì. Em có thể bỏ nghề được không? Em chỉ muốn sống như một người bình thường, có tình yêu, có gia đình, có người chăm sóc cho nhau đến tận ngày cuối cùng của cuộc đời.”

“Bison...”

“Đừng hành động như thể anh không có bất kỳ cảm xúc nào cả.”

Fadel không biết nói gì. Anh liếm môi rồi hít một hơi thật sâu.

“Sao mày không nói với mẹ về việc muốn nghỉ? Anh có thể tự lo liệu cửa hàng được. Anh không yếu đuối như mày đâu.”

“Anh đang nói dối.”

“Đừng giả vờ hiểu anh. Lo sắp xếp đồ đạc của mày đi.”

“Vậy giờ anh đi đâu? Anh đến rồi đi, nổi giận rồi lại hờn dỗi. Ai có thể theo kịp tâm trạng của anh chứ?”

“Anh chỉ ra phía trước trông cửa hàng thôi.”

"Anh , hôm nay em đã giúp anh nhiều rồi. Tối nay em sẽ đi mua sắm, anh tự dọn dẹp cửa hàng nhé.”

“Nhưng tối nay mày sẽ về nhà phải không?”

“Tất nhiên rồi. Nếu em không ngủ ở nhà thì em còn có thể đi đâu được chứ?”

Bison càu nhàu, mở hộp các tông trước mặt. Bên trong là giấy ăn. Cậu lấy ra một gói khăn giấy bày biện cho cửa hàng và đặt gọn gàng lên kệ. Fadel gật đầu đồng ý rồi biến mất khỏi phía sau cánh cửa. Bison nghe thấy tiếng Kant và Fadel trò chuyện, chỉ vài câu, thoáng nhắc đến việc anh chàng sắp rời đi.

Một lát sau, trong cửa hàng không còn khách hàng nào nữa. Dọn dẹp xong, cậu để Fadel trông coi cửa hàng một mình.

Vào ngày đầu tiên kinh doanh, cửa hàng burger không có khách cho đến khi chủ cửa hàng lật biển hiệu từ "Open" sang “Close” thì lại có người xuất hiện.

Fadel chưa bao giờ thấy khó khăn gì khi ở một mình, và anh cũng chưa bao giờ gặp vấn đề khi tự mình dọn dẹp cửa hàng. Là một người ngăn nắp, anh dọn dẹp cửa hàng cho đến khi sạch bong kin kít. Sau khi đồ lau dọn xong, anh bước ra cửa chính.

Anh lật tấm biển từ "Open" sang “Close” và định quay lại lấy túi rồi về nhà. Tuy nhiên, ngay khi anh vừa quay lưng thì chuông cửa reo inh ỏi. Bản năng sát thủ chuyên nghiệp trỗi dậy, khiến anh ngay lập tức quay về hướng phát ra tiếng chuông.

Anh chưa có hành động gì mặc dù anh đã nghĩ rằng sẽ tẩn kẻ đột nhập kia một trận. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, anh thật sự muốn làm điều đó.

“Ồ, nơi này lớn hơn tôi nghĩ!”

“Nè.”

“Sao anh lại cư xử gắt gỏng thế! Anh ăn gì chưa? Anh có burger bò phải không? Tôi lấy một phần, ăn ở đây, kèm soda nhé.”

“Cửa hàng đến giờ đóng cửa rồi.”

“Đóng gì đâu? Cửa còn chưa khóa mà. Tôi đói lắm... Tôi có thể uống một cốc bia không? Cổ họng tôi khô quá.”

Fadel nhíu mày nhìn bóng dáng cao lớn của tên ngốc đã tông vào đuôi xe anh đêm qua. Cậu ta cũng là con trai của chủ tiệm sửa xe nơi anh đã mang xe đi sửa buổi sáng. Tên này chính xác là loại người ngớ ngẩn hay gây rối mà Fadel hay gọi là phiền phức.

Cậu ta không chỉ gây phiền phức mà còn chẳng chịu nghe lời người khác. Ví dụ, khi Fadel mang xe đi sửa vì bị trầy xước, cậu chàng này đã đề nghị sơn lại toàn bộ xe và hứa giảm giá 50%.

Anh khăng khăng giữ nguyên màu sắc ban đầu và chỉ sửa chữa những vết xước.

Nhưng cuối cùng anh lại phải mất rất nhiều thời gian ở cửa hàng vì tên ngốc kia đã mang đến cho anh sơn mới để lựa chọn. Tệ hơn nữa, cậu ta còn đang cố bán cả những nhãn dán dành cho xe đua nữa.

Và giờ là một ví dụ: anh đã nói rõ ràng là cửa hàng đã đóng cửa, vậy mà tên ngốc này cứ thản nhiên đi tới mở tủ lạnh, và uống như thể đang chết khát tới nơi.

Thông thường, một sát thủ như Fadel chỉ giết những người xấu. Tên ngốc này đã đủ tệ chưa nhỉ? "Sao tìm được đây?" Anh nắm chặt tay và hít một hơi thật sâu. Dù vẻ mặt vẫn bình thản nhưng Style vẫn nhận ra Fadel đang giận dữ. Cậu đặt chai bia xuống bàn.

“A... sảng khoái thật. Tôi đến nhờ tờ rơi quảng cáo trong xe anh. Có một chồng lớn tờ rơi quảng cáo burger ở phía sau xe. Tôi đã phát một ít cho các doanh nghiệp địa phương quanh đây. Lúc đầu, tôi không nghĩ đó là cửa hàng của anh... Anh là chủ cửa hàng hả? Anh mới chuyển đến khu này à? Anh sống ở đâu? Và sao anh không vào bếp làm burger?”

"..." Fadel nhíu mày nhăn trán. Anh im lặng vì không biết Style muốn anh trả lời câu hỏi nào trước.

“Hay anh chỉ là nhân viên dọn dẹp ở đây?”

“Tôi là chủ cửa hàng. Và sao cậu lại ở đây?”

“À, xe của anh xong rồi, nên tôi mang qua. Tôi không biết liên lạc với anh thế nào vì anh không để lại số điện thoại. Anh có vấn đề à?”

Fadel hơi nghiêng đầu.

“Tôi mới là người phải nói cậu điên đấy. Cứ để nó ở cửa hàng đi, khi nào rảnh tôi sẽ lấy.”

“Xin lỗi, nhưng cửa hàng của tôi không lớn lắm . Đây là chìa khóa xe, mở bia đi. Thêm một chai nữa nha anh bạn. Lâu rồi tôi không uống bia. Chúng ta cùng ngồi uống với nhau đi? Trời ơi, tôi muốn ăn burger. Burger, burger, burger đúng kiểu anh bán ấy."

Fadel chống nạnh, nhìn Style bước đến tủ lạnh lấy thêm một chai bia, dáng vẻ thản nhiên. Không chỉ mở tủ lạnh mà cậu còn kéo ghế từ bếp ra ngồi xuống, mặc dù Fadel vừa mới cất nó đi mười phút trước. Anh chưa từng gặp ai như thế này trước đây, điều này khiến anh phát điên.

“Cửa hàng đóng cửa rồi nên sẽ không có chiếc burger nào cả.”

"Ý anh là không có đầu bếp hả, đúng không?" Style nhìn Fadel, nhấp thêm một ngụm bia rồi nói tiếp: “Cũng chẳng có gì lạ khi một người như anh không biết nấu ăn. Uống hết bia rồi thì tôi sẽ về.”

“Tôi là đầu bếp ở đây.”

“Ồ, ai mà tin được chứ?”

“Thậm chí tôi còn không biết anh có phải chủ quán thật hay không nữa”, Style nói, tay cầm chai bia, nói liên tục mà chẳng hề bận tâm. Trong khi đó, mặt Fadel tối sầm lại. Anh là người luôn nghiêm túc với mọi thứ, cảm thấy như bị ai đó xúc phạm. Anh đi vòng ra sau bếp, cầm lấy một con dao và bắt đầu mài, tạo ra những tiếng động lớn.

Style lo lắng nuốt nước bọt, không hiểu tại sao Fadel đột nhiên đi mài dao rồi còn nhìn cậu với ánh mắt đe dọa.

“Anh đang làm gì thế?”

“Làm burger cho cậu.”

"... Mài dao như thế, định giết khách hàng hay sao? Anh có thể vào tù đấy." Fadel đập mạnh con dao xuống thớt, càng thêm bực bội với Style.

Style đang chuẩn bị bỏ chạy, mặc dù đầu bếp đã bật bếp lên.

“Cậu có ăn hay không?”

“Tính tiền bia cho tôi đi, tôi sẽ về ngay.”

Sắc mặt Fadel càng thêm tối sầm, mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két. Anh đã bật bếp... định nấu ăn cho ai đó dù quán đã đóng cửa.

"Sở thích của cậu là làm phiền mọi người à?" anh hỏi Style, người đang rút điện thoại ra quét mã và chuẩn bị thanh toán. Không biết bia giá bao nhiêu nữa, chủ quán đang nổi giận và từ chối đưa hoá đơn. Anh rút dao ra khỏi thớt và lại bắt đầu mài nó trên bếp.

Thật đáng sợ. Nhìn anh nguy hiểm quá, cậu không chịu nổi nữa.

“Tôi đã chuyển tiền rồi nhé.”

Style quyết định trả giá khá cao, bật mình đứng dậy khỏi ghế. Cậu lùi lại một bước trong khi Fadel đang quan sát từng cử chỉ của cậu không rời mắt. Sợ hãi trước ánh mắt giết người của anh, cậu quay ngoắt lại và lao ra khỏi cửa hàng như vừa nhìn thấy ma.

Chuông cửa lại reo. Fadel hít một hơi thật sâu, với tay tắt bếp vừa nhóm, liếc nhìn nửa chai bia Style để lại. Gã kia vừa mới vứt nó xuống, mặt bàn trước bếp ướt sũng, chưa kể đến chiếc ghế Style chưa kịp đặt lại chỗ cũ.

Anh đặt con dao trở lại vị trí cũ, đảm bảo nó đã vuông góc như trước, vô cùng ngay ngắn.

Là một người cầu toàn đến mức ám ảnh, chắc chắn rằng anh không thể tha thứ cho hành động hỗn loạn của Style.

Anh cầm lấy khăn để lau lại bàn rồi bước tới đặt chiếc ghế vào đúng vị trí cũ.

Anh đi loanh quanh trong cửa hàng, tưởng tượng cảnh mình đang đánh cho tên kia nhừ tử. Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, anh đã thấy hả dạ. Cơn thịnh nộ dần lắng xuống, và anh thầm cầu xin - xin đừng để anh gặp lại một người như Style trong đời này lần nào nữa.

Anh đang muốn đánh đấm liên hồi, cả trái lẫn phải, thật là bực mình!

***

Nếu không có thu nhập từ công việc sát thủ, vốn cho phép cậu sống thoải mái thêm vài năm nữa, thì dường như cả cậu và Fadel sẽ phải đau đầu với việc kinh doanh nhà hàng, như cửa hàng burger này. Nó đã mở cửa được một tuần, nhưng chẳng có mấy khách hàng ghé qua. Trung bình mỗi ngày chỉ có hai hoặc ba khách. Chủ cửa hàng thì không mấy niềm nở, mặc dù có kỹ năng nhưng anh lại không biết quảng cáo cửa hàng của mình, vậy thì làm sao cửa hàng có thể tồn tại được?

Và mặc dù đó chỉ là một công việc bề ngoài, nhưng Bison biết Fadel thực sự nghiêm túc với nó. Anh trai cậu rất thích nấu ăn, dù không nói thẳng ra, nhưng sâu thẳm trong lòng, Fadel hẳn muốn mọi người trân trọng tài năng nấu nướng của mình.

Tuy tiệm burger của họ không có nhiều khách, nhưng vẫn có khách quen. Tuy nhiên, vị khách quen này có vẻ không mấy hòa hợp với chủ quán, bởi vì vị khách đó là Kant, anh chàng dễ thương đã mạnh dạn bày tỏ ý định tán tỉnh nhân viên duy nhất trong tiệm - tình cờ lại là em trai của chủ quán.

Anh ta đến tiệm mỗi ngày và luôn phải đối mặt với ánh mắt soi mói. Thỉnh thoảng Fadel lại mài dao hoặc chặt thịt ầm ĩ để đuổi khách. Bison cảm thấy mệt mỏi nhưng không khỏi buồn cười khi thấy Kant. Thật ra, có một khách quen đẹp trai trong tiệm cũng tốt, ngắm nhìn một anh chàng đẹp trai cũng thú vị đấy chứ.

Hôm nay lại là một ngày Kant ghé qua ăn trưa ở tiệm burger. Anh đã thay đổi nhiều món đến nỗi có lẽ giờ này anh đã thử hết mọi món trong thực đơn rồi. Fadel không cấm Bison nói chuyện với khách hàng, nhưng anh đã cảnh báo cậu đừng có mà phải lòng Kant, vì vẻ ngoài của anh ta không đáng tin cậy. Quan trọng hơn, Fadel đã nghiêm túc cảnh báo cậu rằng Kant sẽ không bao giờ chấp nhận nghề nghiệp của họ.

Bison vẫn chưa nói chuyện với mẹ về việc muốn từ bỏ nghề sát thủ, và ngay cả khi có nói, cậu cũng không biết phải bắt đầu như thế nào. Có lẽ cậu phải chờ một thời cơ và thời điểm thích hợp.

Về phần Kant, mối quan hệ của anh với Bison không có gì mới, và cuộc điều tra về hai anh em sát thủ cũng không có tiến triển gì. Kant thừa nhận rằng tài nấu ăn của Fadel khiến anh rất hài lòng, nhưng người anh trai lại quá nghiêm khắc và cẩn thận, khiến công việc của anh càng thêm khó khăn.

Hôm nay Kant gọi thử mì Ý, và các món mì của Fadel cũng tuyệt vời không kém. Kant ăn hết rồi gọi Bison đến tính tiền.

“Vui lòng quét mã như trước nhé.”

“Anh nghĩ nhà hàng nên làm thẻ khách hàng thân thiết cho anh. Mỗi ngày anh đều đến đây ăn mà”, Kant nói đùa với Bison, dĩ nhiên là vẫn cảm thấy lạnh sống lưng vì Fadel cứ trừng mắt nhìn anh.

“Sao anh không nói chuyện này với Fadel?”

“Không đời nào! Anh sợ anh trai em sẽ bằm tôi ra như thịt mất!”

"Haha..." Bison cười khúc khích khi cầm điện thoại của cửa hàng lên để kiểm tra thông báo.

“Đã có tiền ăn chưa?”

“Ok...”

“Em có khoảng năm phút rảnh không? Ngườ họ hàng gửi cho anh rất nhiều vải, chắc anh không ăn hết được, nên muốn chia cho em và Fadel một ít.”

“Tôi luôn rảnh rỗi.”

“Chúng đang ở trong xe. Anh có thể mang chúng vào, nhưng anh muốn nói chuyện riêng với em."

Bison mỉm cười, nhìn đôi mắt lấp lánh tinh nghịch của Kant, cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Mấy ngày nay, cậu không thể dừng nghĩ rằng mình đang mong chờ Kant đến. Nhìn Kant ăn đã trở thành thói quen hằng ngày mà cậu rất thích và trân trọng.

Mặc dù Fadel đã cảnh báo rằng Kant không đáng tin cậy, giữa cậu và Kant là không có khả năng.

“Tôi sẽ tự mình đi lấy. Anh đi trước đi, tôi sẽ theo sau.”

“Em sẽ nói sao với Fadel?”

“Tôi sẽ nói với anh ấy rằng tôi đi lấy vải và cho mèo ăn.”

Kant gật đầu. Anh đứng dậy khỏi bàn khi Bison đi về nơi có máy tính tiền để lấy biên lai và cởi tạp dề.

“Này, em sẽ lấy vải từ xe của Kant và sau đó đi cho mèo ăn nhé.”

“Đi bao lâu?”

“Em không biết! Nếu có chuyện gì khẩn cấp thì cứ gọi cho em nhé."

“Anh sẽ đi với mày.”

“Anh không sợ mèo à? Anh cứ đợi ở đây. Em không phải là đứa trẻ ba tuổi, anh không cần phải đi theo em kè kè vậy đâu."

Fadel đứng đó, suy ngẫm về mối quan hệ giữa anh và Bison. Đúng là anh có thể ra lệnh cho Bison như một người anh trai, nhưng Bison cũng có thể làm điều đó với anh.

Bison đã nói như vậy, nghĩa là cậu thực sự không muốn Fadel đi theo. Fadel im lặng đứng đó, không làm gì khác ngoài việc nhìn Bison với vẻ mặt lo lắng và quan tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play