Có lẽ bạn đã từng nghe nói rằng khi một sát thủ giết người, họ thường không chớp mắt.
Ừm…
Ừ thì, có lẽ đúng vậy. Từ khi vào nghề đến giờ, cậu chưa từng chớp mắt một lần nào khi làm việc. Có lẽ vì công việc này đòi hỏi sự tập trung cao độ, nhất là khi mục tiêu - những kẻ xấu xa biết di chuyển.
Chúng tôi không giết người vô tội vạ. Những sát thủ đứng đầu như cậu chỉ được lệnh giết những kẻ xấu.
Nhưng thế nào là đen, thế nào là trắng, thế nào là tốt và thế nào là xấu?
Đôi khi cậu muốn hỏi mẹ mình - người đã nuôi nấng, người mà cậu vô cùng kính trọng và là sếp của cậu, rằng: "Mẹ nghĩ đây là rừng Shawood ư, hay là gì đó tương tự? Hay mẹ nghĩ mình là Robin Hood, đóng vai anh hùng, tự mình thực thi công lý, giải thoát thế giới khỏi những kẻ xấu?" Cậu đã nghĩ đến việc hỏi những điều đó, nhưng chưa bao giờ nói ra.
Trong lúc đang suy nghĩ, cánh tay phải của cậu vẫn hoạt động hết công suất, nhấc lên một cách nhẹ nhàng như thể đã làm điều này hàng trăm, thậm chí hàng ngàn lần. Mắt cậu gần như không chớp, nheo lại một nửa để nhìn vào mục tiêu.
Đừng ngần ngại bóp cò. Hãy khép chặt trái tim đang đập thình thịch và gạt bỏ mọi thứ, dù tay bạn đang đổ mồ hôi, thái dương nhíu chặt, và những lời cầu xin tha thứ bên tai, vang vọng đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn bạn. Tuy nhiên, bạn không được phép do dự hay chớp mắt dù chỉ một giây.
Hãy nhìn mọi thứ như chuyển động chậm. Hãy nhắm nòng súng Glock 17 có gắn ống giảm thanh một cách cẩn thận vào mục tiêu.
Một phát bắn... chính xác nhất có thể. Đó là ân huệ cho người chết và hãy nhanh chóng kết thúc công việc.
“Xong rồi.”
Cậu hạ súng xuống, chớp mắt nhìn thi thể bất động. Máu đặc quánh bắt đầu chảy ra, mùi kim loại quen thuộc xộc vào mũi, nhưng chưa bao giờ cậu thực quen thuộc mùi vị này.
Sinh vật từng sống kia nằm bất động, cơ bắp vẫn còn hơi co giật, mắt mở to không chịu nhắm lại. Cậu thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nơi những vì sao lấp lánh tuyệt đẹp, mặc dù cậu chẳng có tâm trạng nào để ngắm nhìn chúng.
“Bison, mày bị sao thế? Nhắm mãi mới bắn được.”
Bison liếc nhìn người cộng sự sát thủ của mình. Họ đã làm việc cùng nhau nhiều năm rồi.
Cậu nhẹ lắc đầu trước khi lên tiếng. Thành thục cất khẩu súng trên tay đi trong lúc đang nói.
“Không có gì. Chỉ là em chán cái cuộc sống khốn khổ này rồi. Bao giờ chúng ta mới thôi làm sát thủ đây, Fadel? Em không muốn làm nữa.”
Sau khi cất súng, cậu rút một điếu thuốc và châm lửa, dùng nó để thư giãn cơ thể sau cơn hưng phấn tột độ. Fadel, cộng sự của cậu - người mà mẹ đã dặn dò cậu phải coi như anh trai, không phản ứng gì. Anh chỉ chăm chú tiêu hủy dấu vết... Dù sao thì đó cũng là công việc của anh.
“Mày đang mơ mộng à?”
“Em không biết. Chỉ là không muốn làm nữa thôi.”
“Mẹ sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta như vậy đâu.”
“Em biết. Anh muốn hút một điếu không?”
“Được thôi, nhưng để tao làm xong việc ở đây đã.”
Bison rít thêm một hơi, nhìn lưng anh trai đang làm phần việc của anh ấy. Cậu không cần phải giám sát Fadel vì cậu biết anh luôn làm tốt mọi việc như mọi khi. Hơn nữa, soi mói không phải là phong cách của cậu.
“Lần sau, hãy để anh xử lý việc giết người, mày dọn dẹp sau đi. Và nếu mày không ổn, có lẽ nên đi gặp chuyên gia tâm lý đi.”
Nhưng cái tính hay soi mói ấy dường như thuộc về Fadel. Đẹp trai nhưng lúc nào cũng nghiêm nghị, Fadel bọc thi thể lại tỉ mỉ trước khi nhấc lên cốp sau một chiếc xe cũ. Sau đó sải bước dài tới trong chiếc quần đen vải mỏng, đưa tay lấy điếu thuốc.
“Nói với nhà trị liệu rằng: 'Tôi chán ngấy việc giết người, tôi đã giết quá nhiều người rồi sao? Kiểu như vậy à?”
“Mày có thể thử hỏi câu nào thông minh hơn một chút không?”
"Vâng, thưa anh. Nếu em không thể ổn hơn khi nói chuyện với chuyên gia, em sẽ không đi đâu. Chỉ tổ phí thời gian." Fadel liếc nhìn em trai mình. Anh không chắc có phải vì họ khác cha khác mẹ hay không, nhưng tính cách của họ hoàn toàn trái ngược nhau. Bison thích nói dông dài, đôi khi còn tán gẫu nhảm nhí trước khi xử lý mục tiêu. Fadel thì ngược lại, luôn giữ im lặng. Đối với anh, nói chuyện chỉ tổ phí hơi - một sự hao tổn năng lượng không đáng.
“Mày có về chung với anh không?”
“Không, phần của em đã xong. Phần còn lại là của anh đó.”
“Vậy mày định đi đâu?”
“Bất cứ nơi nào để trái tim có thể nghỉ ngơi.”
“Ừm...”
“Anh cũng nên nghỉ ngơi một chút đi Fadel. Anh cứ để cuộc sống của mình lặp lại tẻ nhạt thế này à.”
Fadel không hề lay động trước lời nói của Bison. Anh đứng thẳng dậy, rít thêm một hơi nữa.
Bison hút hết điếu thuốc rồi thả nó xuống đất và dùng giày dụi tắt nó.
“Em đi đây, anh à.”
“Được rồi. Hẹn gặp lại ở nhà.”
Coi đó là sự cho phép, Bison quay đi tìm niềm vui cho mình.
Cậu mơ một ngày nào đó được tự do, không phải giết chóc, không phải trốn tránh. À, suýt nữa thì quên mất - cậu muốn có người yêu và một con mèo. Đó chính là ước mơ của cậu.