Cậu muốn cho mèo ăn trước rồi sẽ đi lấy vải sau. Bison kêu meo meo gọi con mèo mà cậu vẫn đang cho ăn mấy ngày nay. Cậu tình cờ tìm thấy con mèo nhỏ này khi ra ngoài vứt rác. Ngày đầu tiên gặp nhau, mèo con rất sợ cậu và trông có vẻ rất đói.

Fadel hay phàn nàn rằng không nên cho mèo ăn, nếu cứ tiếp tục cho nó ăn, con mèo sẽ tưởng cậu là chủ nhân và sẽ thường xuyên ghé qua cửa hàng. Không hiểu sao anh có vẻ bực bội, liên tục nói rằng mình bị dị ứng với mèo, và cứ khăng khăng “Không được cho mèo ăn... tuyệt đối không.”

Nhưng anh trai của cậu luôn như vậy, lời nói trái ngược với hành động. Cửa hàng không có thức ăn cho mèo, nhưng Fadel đã cho mèo ăn thức ăn thừa. Chẳng phải chính Fadel là người đã nói với cậu rằng mèo không nên ăn thức ăn có gia vị sao? Thậm chí anh còn lấy một ít thịt sống còn thừa và thái nhỏ cho con mèo, và nó cũng vui vẻ ngấu nghiến ăn đến miếng cuối cùng. Ngày hôm sau, khi con mèo quay lại, Fadel đã cho nó ăn cá, trong khi vẫn càu nhàu rằng Bison là người phải chịu trách nhiệm vì đã cho nó ăn từ đầu, khiến nó quay lại mỗi ngày và lãng phí đồ ăn của cửa hàng. Sau khi trách cứ xong, anh im lặng một lúc lâu rồi nói rằng họ nên mua một ít hạt để dự trữ vì con mèo chắc chắn sẽ quay lại.

Đau đầu quá. Chẳng phải hai năm qua Fadel luôn là người hay cho mèo ăn mỗi ngày sao?

“Meo, meo! Mèo con ơi, mau ra đây ăn đồ ăn ngon nào. Lại đây!”

Bison còn mua một cái bát đựng thức ăn rất đáng yêu từ cửa hàng thú cưng. Dường như con mèo đã khá quen với cậu rồi, chỉ cần cậu gọi, nó liền chạy đến. Bison định cho mèo ăn trước khi đến gặp Kant, nhưng Kant đã để ý đến cậu, anh đang đứng chỗ bóng râm cạnh cửa hàng nhìn qua. Kant không chút do dự sải bước dài đi tới.

Bison không nói gì, cũng không giải thích mình đang làm gì. Cậu cúi xuống, đổ pate vào bát cho con mèo. Buổi trưa ăn pate, buổi tối ăn hạt, Fadel còn tỉ mỉ nghiên cứu xem mèo nên và không nên ăn gì.

Sau khi đổ thức ăn cho mèo thưởng thức, cậu mở chai nước và đổ vào đĩa bên cạnh.

“Cảnh cho mèo ăn dễ thương quá! Em rất thích cho nó ăn phải không?”

"Mới bắt đầu cách đây vài ngày. Nó chỉ mới cho tôi sờ vào người từ hôm qua thôi," Bison giải thích với một nụ cười tươi, vuốt ve lưng con mèo khi nó ăn.

“Anh có thể chạm vào nó được không?”

“Anh hãy thử xem.”

Kant không làm đúng như Bison mong đợi. Ngón tay anh nhẹ nhàng véo má Bison. Đôi mắt tròn xoe tò mò của con mèo mở to quay lại nhìn Kant, người vẫn đang véo má Bison và còn nở một nụ cười quyến rũ.

Bison chớp mắt chậm rãi, ngực đập một cách khó kiểm soát.

Không gì ngăn được cơn đỏ mặt ập tới. Bison vô thức cắn môi dưới, anh cố gắng nuốt nước bọt kìm nén khiến cho yết hầu chuyển động nhưng không thành công. Thấy Bison cắn môi, Kant hoàn toàn mất hết ý thức về việc mình đang làm, trách nhiệm nhiệm vụ của anh hoàn toàn biến mất. “...Anh có thể hôn em không?”

“...Tôi không thích hôn bất kỳ ai cả.”

“Ồ…”

“Bởi vì nụ hôn khiến tôi cảm thấy được yêu thương, và tôi cảm thấy rằng người sẽ hôn tôi đặc biệt hơn bất kỳ ai khác.”

Kant cắn chặt đôi môi mềm mại của mình, ánh mắt tập trung vào đôi môi ửng hồng của người mà anh muốn hôn.

“Tôi không muốn hôn anh, Kant... nhưng đồng thời, tôi cũng muốn thử một lần. Bối rối thật đấy.”

Kant lại nuốt nước bọt, rời tay khỏi má Bison, nhẹ nhàng giữ gáy cậu, kéo cậu lại gần hơn, áp môi mình vào môi cậu một cái chạm nhẹ, chạm như không chạm. Dù vậy, luồng nhiệt nóng bỏng đó vẫn dâng trào khắp cơ thể anh. Môi anh chạm vào môi Bison chỉ một thoáng rồi lại rời đi, rồi anh nhìn thẳng vào mặt cậu lần nữa.

Không có trách mắng, cũng chẳng có khen ngợi. Nhưng nét ửng hồng thoáng qua trên má Bison đã chuyển thành màu đỏ thẫm lan ra cả khuôn mặt.

“Fadel chắc chắn sẽ giết tôi vì để anh đến gần thế này”, cậu lẩm bẩm với tiếng cười khẽ, cuối cùng rời mắt khỏi Kant để chơi với chú mèo đen nhỏ.

“Anh trai của em muốn ngăn cản chúng ta à?”

“Đúng vậy. Fadel là kiểu người khó tin tưởng người khác.”

“Anh ta vô cảm thật đấy.”

“Không, anh ấy có trái tim, nhưng nó mỏng manh đến mức anh không thể nào thấy được.”

“Anh thấy hình như không phải vậy.”

“Anh có biết Fadel bị dị ứng với mèo không? Anh ấy không muốn nuôi mèo. Nếu anh nghe anh ấy nói về chuyện đó, anh sẽ nghĩ rằng anh ấy ghét mèo.”

“Nhưng thực ra, dị ứng của anh ấy là loại mà cuối cùng anh ấy vẫn lại gần cho mèo ăn. Chúng tôi thường xuyên chuyển nhà, và rất bất tiện khi mang theo một con mèo. Nếu anh có tình cảm với nó thì sẽ rất khó chịu.”

"Anh ấy..." Kant không biết phải nói gì, đành im lặng chờ Bison nói tiếp. Ánh mắt Bison nhìn con mèo thật dịu dàng. Nếu cậu nói với Kant rằng chuyện cậu làm sát thủ chỉ là hiểu lầm, biết đâu Kant sẽ tin cậu.

“Anh ấy rất nghiêm khắc với bản thân, không chịu để mình sa vào tình yêu. Tôi ước gì Fadel được trải nghiệm tình yêu dù chỉ một lần, xem nó như thế nào. Biết đâu lúc đó, đám mây đen đang bao trùm anh trai tôi sẽ tan đi.”

“Anh có bạn nào có thể giới thiệu cho anh ấy không? Để anh ấy ngừng can thiệp hay la mắng tôi về mọi thứ.”

Bison nói với vẻ khách sáo, nhưng mắt Kant lại sáng lên với một ý tưởng. Có lẽ... anh có thể nhờ một người mà anh tin tưởng tiếp cận Fadel, thu thập thông tin từ phía đó.

Nhưng ai có thể chịu đựng được một người cáu kỉnh như Fadel chứ...?

Và... anh không thể nghĩ ra ai khác ngoài Style, người bạn thân nhất của anh.

“Anh nghĩ anh có một người bạn có thể giới thiệu với anh trai em. Mức độ tương thích đến 99%.”

“Một người hợp với Fadel ư? Đó là người như thế nào?”

“Tin anh đi, anh đảm bảo đấy.”

“Được thôi, nhưng nói chuyện với Del không dễ đâu.”

“Còn nếu anh muốn nói chuyện và thậm chí là hẹn hò với em thì sao? Em có dễ dàng với anh không?”

Bison im lặng một lúc lâu, để Kant chờ đợi câu trả lời. Khi không thấy ai lên tiếng, Kant chọc nhẹ vào má Bison. Cuối cùng Bison cũng ngẩng lên và mỉm cười.

“Được thôi, chúng ta thử xem. Cho em số điện thoại của anh nhé.”

Kant cười toe toét khoe hàm răng trắng bóng, và họ nhanh chóng trao đổi số điện thoại. Nhưng không để họ tận hưởng khoảnh khắc ấy quá lâu, giọng nói nghiêm nghị của Fadel đã phá vỡ bầu không khí.

“Bison! Mẹ có nhắn tin này. Chúng ta vào trong cửa hàng nói chuyện đi.”

Bison liếc nhìn về phía cửa hàng, nơi Fadel đang đứng, vẻ mặt nghiêm túc. Cậu hiểu ngay ý của Fadel, nhận ra đã đến lúc mình phải quay lại.

“Em phải đi rồi."

“Mẹ em có ở đây không?”

"Không, bà ấy sẽ không đến đây. Dù sao thì bà ấy cũng không phải mẹ ruột của em. Chỉ là mẹ nuôi đã nhận nuôi bọn em thôi." Giọng Bison vẫn bình tĩnh, nhưng nụ cười thường trực trên khóe mắt cậu đã biến mất, thay vào đó là một thoáng u ám. Kant nhận thấy từng chi tiết thay đổi, đứng dậy cùng lúc với Bison.

“Chúng ta hãy lấy vải trước nhé.”

"Ồ đúng rồi! Em gần như quên mất lý do mình ra đây." Bison nói với nụ cười rạng rỡ.

Bison nửa đi nửa chạy đến phía sau xe Kant, lấy thùng vải mà Kant đã mua - không phải nhận được từ người thân như anh đã nói. Cậu chạy bộ trở lại cửa hàng, hít một hơi thật sâu và dùng chân giũ nhẹ đất dưới chân.

Kant hít một hơi thật sâu. Người mẹ nuôi chưa từng đến thăm... Chi tiết thật thú vị. Anh sẽ đào sâu thêm một chút và báo cáo lại với Đại úy Chris sau. Giờ chỉ còn lại một mình, anh quay lại xe, đầu ngón tay lướt nhẹ trên môi.

Bison, chú mèo cứng đầu, có đôi môi mềm mại đến ngạc nhiên.

Bison bước vào cửa hàng, tay xách một thùng vải lớn. Cậu đặt trái cây xuống bàn và lau mồ hôi trên trán. Trời nóng như thiêu đốt, việc vác cái thùng nặng nề dưới nắng chẳng có lợi gì. Mồ hôi lấm tấm trên thái dương, và cậu thở phào nhẹ nhõm khi cảm nhận được luồng không khí mát lạnh trong cửa hàng. Vừa lau trán, cậu vừa liếc nhìn anh trai.

"Ý anh là "mẹ" à? Mẹ gọi cho chúng ta hả?"

"Mẹ chưa bao giờ gọi cho chúng ta," Fadel đáp, mắt nhìn về cánh cửa dẫn ra phía sau cửa hàng. Bison nhìn sang và thấy nó đang mở. Khi cánh cửa mở rộng hơn, một người đàn ông cao lớn mặc vest, đeo cà vạt và kính đen xuất hiện, trạc tuổi họ.

Đó là Keen, người con nuôi còn lại của mẹ Lily. Trong khi Bison và Fadel thực hiện các nhiệm vụ ám sát cho bà thì Keen đã rẽ sang một con đường khác sau một nhiệm vụ thất bại nghiêm trọng khiến anh bị thương nặng. Kể từ đó, mẹ Lily giao cho anh nhiệm vụ tình báo, thu thập dữ liệu cá nhân về các doanh nhân và chính trị gia là mục tiêu của họ. Ba người họ làm việc cùng nhau như một đội.

"Anh Keen," Bison gọi tên anh trai nuôi. Keen khẽ gật đầu, chỉnh lại kính rồi đáp lại Bison để chào hỏi.

“Bison.”

“Sao anh lại xuất hiện ở đây?”

“Mẹ đã sai anh đi tìm hai đứa và kiểm tra xem nơi ẩn náu mới của hai đứa có ổn không."

“Tìm chúng em à? Vậy là có việc mới hả?”

“Ừ. Gặp nhau ở địa điểm thường lệ lúc 9 giờ tối nay.”

Fadel gật đầu, thận trọng khoanh tay. “Em biết rồi, anh đi được rồi đó. Lần sau nhớ ăn mặc cho hòa nhập một chút nhé. Xuất hiện trong bộ dạng này... kỳ cục lắm."

Keen nhìn Fadel với ánh mắt khó chịu nhưng không phản đối. Thay vào đó, anh chuyển chủ đề.

“Hai đứa nên cẩn thận. Anh nghe nói cảnh sát đang tìm hai đứa đấy.”

“Họ có thu thập được nhiều thông tin về chúng em không?”

“Không, anh không bất cẩn đến thế. Việc hai đứa là sát thủ vẫn còn là bí mật.”

Bison gật đầu, hài lòng với câu trả lời. Cậu ngẩng đầu lên và nói với Keen: “Tốt rồi. Đừng để lộ thông tin của em nhé. Em định nhận thêm vài việc nữa rồi nghỉ hưu.”

Keen hơi nhíu mày, lắc đầu: “Mẹ không cho phép.”

“Làm sao em biết được nếu em không hỏi? Nhưng em nói thật đấy - em mệt rồi.”

Giọng Bison kiên quyết rõ ràng. Keen vẫn nhìn cậu chằm chằm với vẻ nghi ngờ. Cuối cùng, Fadel xen vào:

"Đừng lo lắng về điều đó, anh Keen. Ngay cả khi Bison nghỉ việc, em vẫn sẽ làm việc cho mẹ."

“May cho hai đứa đấy. Dù một trong hai có người chết thì mẹ vẫn còn một người để dùng.”

“Ai sẽ chết chứ? Cẩn thận lời nói của anh đi. Đừng tưởng rằng anh thân thiết với mẹ thì tôi không dám động đến anh.”

Lời đe dọa của Bison không làm Keen nao núng, anh nhún vai rồi quay đi, biến mất trong chớp mắt như một cái bóng chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc. Cả Fadel lẫn Bison đều đã quen với việc anh đột ngột đến rồi đi như một cái bóng, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, như thể anh ta chưa từng tồn tại.

“Dọn bàn đi Bison. Dọn bàn của bạn mày ấy.”

“Ok, thưa sếp!”

Một chiếc Ford Mustang cổ điển màu đen, vật gia truyền của người cha quá cố, đỗ vào gara STYLE AUTO. Con trai chủ xe đứng chống nạnh, cậu biết chính xác đó là xe của ai. Style đợi cho đến khi chủ xe bước xuống khỏi xe.

Đó là Kant, người hiếm khi lái chiếc xe này ra khỏi chỗ đỗ. “Nè, lần này hỏng cái gì vậy? Tao không chắc tìm được phụ tùng thay thế đâu”, cậu lớn tiếng chào, giọng vang vọng vì cậu vốn là người thích ồn ào. Kant lắc đầu đáp lại “Không có gì. Tao chỉ lái nó ra ngoài để khoe khoang một chút, hy vọng mày sẽ thích nó.”

"Sao để tao đợi lâu thế? Khi nào mày bán nó cho tao? Bố tao thích nó lắm, tao sẽ mua nó tặng bố." Cánh tay dài của cậu khoác lên vai bạn. Cậu và Kant cao xấp xỉ nhau. Style lôi Kant ra phía sau nhà. Trả lại yên tĩnh cho gara.

Kant ngồi xuống chiếc ghế sofa quen thuộc của mình, nhìn Style một lúc rồi bắt đầu đặt ra một điều kiện.

“Mày thực sự muốn chiếc xe đó phải không?”

“Cuối cùng mày cũng quyết định bán nó à?”

“Ừm... đại loại thế. Có lẽ bố mày và mày sẽ chăm sóc nó tốt hơn tao. Dù sao thì tao cũng không thể dùng nó được, và Babe đã lớn, tao thà bán nó đi và dùng tiền đó cho em trai cưng đi học.”

“Bao nhiêu? Tao sẽ đấu tranh để có được nó.”

“Nhưng tao sẽ không bán nó ngay bây giờ. Trước tiên, tai cần mày giúp một việc. Nếu thành công, tao sẽ bán nó cho mày.”

“Vậy mà tao cứ tưởng hôm nay mày sẽ bán nó chứ. Nhưng mà rất vui khi được giúp mày.”

“Tao muốn mày tiếp cận một người, tán tỉnh anh ta và dạy cho anh ta biết tình yêu là gì”. Style nhướn mày, rõ ràng là rất ngạc nhiên.

“Mày cá cược với ai thế, để tao dạy người ta biết yêu rồi làm tan nát trái tim người ta hả? Không đời nào, nghiệp đó bạn à.”

"Không, không phải vậy đâu. Mày biết tiệm burger mới mở ở con hẻm gần tao không?"

"Ồ, nơi đó à." Mắt phải của Style giật giật, cảm thấy có điều gì đó không lành.

“Ừ, tao đang cố gắng lấy lòng em trai của chủ tiệm. Anh trai của em ấy không thích tao lắm. Tao muốn mày giúp anh ấy hiểu thế nào là yêu. Hãy đến gần anh ấy để anh ấy không còn để ý đến tao nữa. Mày không cần phải thực sự thích anh ấy đâu, được không bạn hiền?”

Kant cố gắng thuyết phục người bạn của mình, không dám nói thẳng rằng anh muốn bạn mình giúp thu thập thông tin về một kẻ giết người.

“Chủ cửa hàng burger... Tao biết anh ta, Fadel đúng không?”

“Ồ, nếu mày đã biết anh ấy rồi thì tốt quá!”

"Ừm" cậu nói, khoanh tay hình chữ X. “Tao phải từ chối thôi mày ơi. Ông chủ cửa hàng đó rất thô lỗ đó với khách. Trông anh ta cứ như thể mấy ngày rồi chưa đi vệ sinh ấy. Nếu mày hỏi tao quen anh ta thế nào thì mày còn nhớ câu chuyện về chủ chiếc xe kia không? Cái người khó ưa mà tao đã đụng phải ấy?”

“Đừng nói với tao là...”

“Đúng rồi đó! Chủ xe xấu tính đó chính là Fadel.”

“Bạn à...”

"Tự tìm cách tán tỉnh con mèo bướng bỉnh của mày đi. Tao sợ thằng cha chủ tiệm burger đó lắm." Tiếng dao mài vang vọng bên tai. Một người như Style sẽ không bao giờ liều lĩnh dấn thân vào những chuyện nguy hiểm này đâu.

Dạy Fadel biết yêu hay tiếp cận anh ta, nghe thôi cũng thật đáng sợ.

“Style, tao tin mày có thể khiến Fadel yêu mày mà.”

“Tao vẫn giữ quan điểm của mình: không đời nào nhé! Và tao thấy việc quấn lấy anh ta thì giúp ích được gì cho mày và con mèo bướng bỉnh… à mà ẻm tên gì?"

“Bison.”

“Là con trâu rừng hả?” (Bison dịch ra là trâu rừng)

“Đúng vậy.”

“Được rồi, vào vấn đề chính, tao không hiểu việc tao đến gần Fadel sẽ giúp ích được gì cho mày và Bison luôn đó?"

“Mày biết gì không? Chỉ cần mày đồng ý giúp tao, chuyện tình cảm của tao sẽ trở nên suôn sẻ hơn thật đấy.”

“KHÔNG.”

“Chúng ta là bạn mà, phải không?”

“Bạn bè thì bạn bè, nhưng không.”

“Thế này nhé: nếu mày đồng ý giúp, tao không chỉ bán xe cho mà còn giảm giá cho mày ba mươi phần trăm nữa.”

“Giảm giá năm mươi phần trăm so với giá thẩm định luôn.” - Kant nói thêm.

“Mày nghĩ là tao thích đồ giảm giá đến thế sao?”

“Thôi vậy. Tao sẽ không làm phiền mày nữa.”

“Eeee, bạn của tôi, tôi thích đồ giảm giá lắm đặc biệt là những thứ giảm tới năm mươi phần trăm."

Cuối cùng, Style cũng đầu hàng. Những con số đang liên tục nhảy múa trong đầu cậu. Kant gật đầu đồng ý, anh không dám nói thật với bạn mình rằng anh đang cử cậu đi làm một nhiệm vụ hết sức nguy hiểm.

“Mày đúng là một người bạn tốt, Style. Tao biết tao luôn có thể tin tưởng mày mà.”

“Ừm... không đến nỗi thế đâu. Nhưng này biết đấy, tao luôn là người đáng tin cậy mà.”

May mắn thay, hội chứng "yêu bản thân" của Style không bị lây lan. Kant đã chán ngấy cái tính tự luyến của cậu bạn. Cậu ta rất đẹp trai, nhưng lại rất kỳ lạ. Chẳng trách đến giờ cậu ta vẫn còn độc thân.

Việc để hai người gặp nhau và để Style quyến rũ Fadel cho đến khi anh ta lơ là tiết lộ bí mật có vẻ là một ý tưởng hay.

“Mày muốn tao làm gì?”

“Tiếp cận Fadel, quan sát mọi hoạt động thường ngày và để ý những hành động đáng ngờ của anh ta.”

“Để làm gì?”

“Nếu tao biết anh ta đang làm gì, tao sẽ có thể dễ dàng lên kế hoạch để hẹn hò với Bison.”

“Tao không nghĩ chuyện này quá khó. Chỉ cần tin tưởng Style này.”

Style tặc lưỡi, hội chứng "yêu bản thân" lại bùng phát. Kant mỉm cười gượng gạo với người bạn thân vui tính của mình - người đang rất phấn khích. Nếu cậu ấy phát hiện ra Fadel là một kẻ giết người, không biết Style còn có thể mỉm cười được nữa không.

“Xin lỗi, anh bạn à.”

“Xin lỗi vì cái gì?”

“Không có gì đâu. Đừng lo lắng quá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play