Trên nền tuyết trắng bạt ngàn, một vệt khói đen mờ mịt lặng lẽ bốc lên giữa rừng già phủ đầy tro núi lửa. Đó là dấu hiệu. Là lời nhắn gửi mong manh mà An Nhiên và Minh để lại trong đêm cuối cùng trú lại hang nhỏ – một cách báo cho đồng đội rằng họ vẫn còn sống.
Hai hôm sau, giữa buổi sáng mờ xám, một nhóm người hiện ra trong màn sương dày đặc. Dẫn đầu là ông Tòng, theo sau là Kinh, Long, và Đạt. Khi thấy hai người đang ngồi bên bếp lửa nhỏ, sát vai nhau, gương mặt ai cũng lấm tấm bụi tro, nhưng ánh mắt lại bừng sáng một thứ gì đó không thể gọi tên – cả nhóm thở phào nhẹ nhõm.
– “Trời đất… còn tưởng hai đứa tụi con bị tuyết vùi rồi.” – ông Tòng run giọng.
Minh bật dậy, đỡ An Nhiên đứng lên, cả hai mỉm cười. Không cần nói gì, tất cả đều hiểu: sau hành trình ấy, giữa họ đã không còn là “bạn đồng hành” nữa, mà là hai kẻ gắn bó cùng một trái tim.
Long chọc khẽ:
– “Lạnh vậy mà cũng biết… ôm nhau giữ ấm ha.”
Ai nấy bật cười, nhẹ nhõm, nhưng cũng thầm chúc phúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT