Trời vẫn rả rích mưa. Không còn ào ạt như trận lũ trước, nhưng những giọt nước xám xịt vẫn gõ đều trên mái tôn, nhỏ từng dòng qua rìa lá chuối, len vào cả giấc ngủ của người lớn lẫn những tiếng nấc nho nhỏ của con nít. Đã hơn bốn tháng kể từ ngày tận thế bắt đầu. Ai cũng quen dần với hơi đất ẩm, mùi mục ướt, và những giấc mơ không trọn vẹn.
Buổi sáng hôm ấy, khi An Nhiên còn đang xem lại sổ phân phối rau củ tuần này thì Minh quay về từ vòng tuần tra, áo mưa sũng nước, giọng trầm hẳn:
“Có người. Dưới chân đồi phía Đông Nam.”
Chỉ chưa đầy nửa giờ sau, tiếng gõ cổng vang lên. Không dồn dập. Mà chậm rãi, như người ta sợ làm phiền. Ông Dũng cùng Hòa ra mở. Đứng trước cổng là bốn người đàn ông, dáng gầy, chân đi dép rọ, lưng gùi lá chuối, người mặc áo chàm, người khoác áo mưa nilon mỏng. Đầu tóc họ ướt sũng vì mưa.
Người đứng đầu, ngoài bốn mươi tuổi, cúi đầu chào bằng giọng miền núi đặc trưng:
“Chào các bác… Chúng tôi người dân tộc K’Ho, ở bản Lát dưới chân núi Lang Biang. Nghe nói trên đồi này có người còn sống, nên… tới xin đổi đồ. Mong đừng trách.”
Không ai trả lời ngay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play