Tiếng chuông gió leng keng khi cánh cửa kính mở ra, hòa lẫn mùi cà phê rang nhẹ và tiếng thì thầm quen thuộc trong quán. Một buổi sáng yên bình như trăm ngàn buổi sáng khác. Nhưng với An Nhiên, đây là lần đầu tiên cô phải học cách diễn vai người yêu ngây thơ… trước kẻ từng giết mình.
Khánh ngồi ở bàn góc, vẫn bộ sơ mi xắn tay gọn gàng, mái tóc vuốt nhẹ, nụ cười dịu dàng như một thói quen đóng đinh. Hắn thấy cô, đứng dậy nhanh, vẻ mặt mừng rỡ:
– Nhiên! Em đến rồi!
An Nhiên cố gắng giữ nét mặt tự nhiên. Tay siết nhẹ quai túi xách, rồi thả lỏng. Cô không thể để lộ ra… không bây giờ.
Hắn kéo ghế cho cô, ánh mắt trìu mến, cử chỉ nhẹ nhàng như thể vẫn là người bạn trai lý tưởng từng khiến cô tin tưởng, từng được bà nội khen “nói chuyện lễ phép”, từng khiến mẹ cô chép miệng:
“Mẹ không yên tâm, nhưng con lớn rồi…”
An Nhiên ngồi xuống. Trái tim vẫn đập nhanh. Không phải vì rung động, mà vì ký ức kiếp trước vẫn hiện lên rõ ràng từng khung hình.
Giọng hắn gằn lại: “Tài nguyên chỉ đủ cho hai người. Thật xin lỗi!”
Bàn tay hắn kéo mạnh chai nước khỏi tay cô, món quà mẹ để lại.
Súng chĩa vào trán cô, với ánh mắt bình thản như thể đang quét rác.
Nỗi đau vẫn còn nguyên – như một vết bỏng chưa lành.
– Em sao rồi? – giọng hắn cất lên, kéo cô về hiện tại – Anh thấy em dạo này ít liên lạc.
– Ừ, em hơi mệt. Dạo này hay mơ thấy chuyện kỳ lạ… – cô đáp, giọng dịu như nước lọc.
Khánh nghiêng đầu, lo lắng:
– Mơ gì vậy?
Cô cười khẽ, ánh mắt nhìn xa xăm:
– Mơ thấy mình rơi xuống từ một nơi rất cao… rồi tỉnh dậy. Kỳ lạ thật.
Hắn thoáng khựng. Nhưng chỉ chớp mắt, lại trở về nụ cười quen thuộc.
– Chắc tại em stress quá đó. Anh bảo rồi, em cứ ôm hết việc vào người hoài. Có chuyện gì cũng để anh lo.
An Nhiên gật đầu, nhưng trong lòng khẽ cười lạnh.
“Anh lo à? Anh lo sao chai nước của mẹ em lại rơi vào tay Trang? Lo sao mà lúc em kiệt sức nhất, anh lại bóp cò?”
Cô nhìn hắn, ánh mắt mềm mại:
– Anh có nhớ chuyện em đầu tư bên công ty anh không?
– Nhớ chứ. Em hỏi là anh vui rồi.
– Em đang định rút ra một ít. Gần đây… linh cảm không tốt lắm.
Và đúng lúc ấy, như trong ký ức, ánh mắt Khánh thay đổi – chỉ một thoáng.
Hắn cười, nhưng khóe mắt hơi nheo lại, ánh nhìn tối đi một chút, rồi bật ra lời như đã chuẩn bị:
– Vậy để anh giới thiệu vài chỗ khác cho em đầu tư tạm. Còn phần đó cứ để yên – có gì anh bảo lãnh.
An Nhiên gật đầu. Cô muốn cười thật lớn – cười vào cái vẻ “người đàn ông biết quan tâm” kia. Nhưng cô vẫn dịu dàng, vẫn “thương yêu”, vẫn “giao phó”.
“Giờ chưa phải lúc. Mình cần thời gian. Mình cần vạch rõ ranh giới giữa hiện tại và ký ức. Nhưng… mình sẽ không quên.”
Buổi chiều, Trang đến nhà. Vẫn là bộ váy hoa nhẹ, son màu hồng nhạt, và đôi mắt to tròn ngập ngừng “thiện ý”.
– Mày dạo này đẹp lên á Nhiên. Da dẻ hồng hào, chắc lại có bí quyết mới đúng không?
An Nhiên bật cười:
– Bí quyết là ngủ sớm, ăn cơm đúng giờ, và tránh xa drama.
Trang nhún vai, vừa nhai bánh vừa kể mấy chuyện lặt vặt ở công ty. Giọng vẫn vô tư, ánh mắt vẫn hồn nhiên.
Nhưng An Nhiên nhớ rất rõ, cũng ánh mắt đó, từng đứng phía sau Khánh – lặng lẽ gật đầu khi hắn siết cò.
Cũng giọng nói đó, từng bảo: “Tao không muốn giết mày đâu, nhưng… ai biểu mày sống dai quá?”
An Nhiên rót trà, nhẹ nhàng hỏi:
– Mày thấy Khánh dạo này sao?
Trang thoáng đỏ mặt:
– Bình thường mà. Vẫn vậy thôi. Mà sao? Mày tính quay lại thiệt hả?
– Ừm… tao cũng không biết. Mấy hôm nay, tao nghĩ… chắc mình từng đánh mất một người tốt.
Trang cười, nhưng ngón tay siết nhẹ quai tách trà.
– Ờ… nếu vậy thì tao ủng hộ. Hai người đẹp đôi mà. Hồi xưa có giận gì cũng là chuyện cũ rồi.
An Nhiên mỉm cười:
– Ừ. Quá khứ mà. Không ai giữ mãi hận thù được… đúng không?
**
Đêm xuống, Sài Gòn đèn vàng mơ hồ sau lớp kính.
An Nhiên đứng trên ban công, gió thổi nhẹ qua tóc, mang theo mùi ẩm của đất trời chưa từng biết sẽ chết.
Cô nhìn tay mình – bàn tay từng rớm máu bám lấy mép vực. Bàn tay từng bị giẫm lên bởi người cô tin tưởng nhất.
“Mình không hận nữa. Mình chỉ tiếc… đã từng nghĩ bọn chúng là người nhà.”
“Nhưng lần này… mình sẽ sống. Không phải để trả thù, mà để bảo vệ những thứ quý giá nhất.”