An Nhiên choàng tỉnh giữa tiếng chim sẻ ngoài ban công.
Nắng sớm rọi qua tấm rèm trắng, nhảy múa trên trần nhà cao vút. Mùi tinh dầu lavender vẫn thơm dịu như mọi sớm mai quen thuộc, trong căn penthouse tầng 21 – nơi từng là chốn về, từng là thành trì… và cũng từng là khởi nguồn mọi đau khổ.
Cô thở dốc. Áo ngủ dính mồ hôi lạnh. Cổ họng khô khốc. Nhưng tay chân lành lặn, da thịt không còn dấu vết bỏng rát hay phồng rộp. Không còn đất nứt, không còn trời đỏ quạch, không còn tiếng gào thét của tận thế.
Chỉ còn tiếng gió nhè nhẹ thổi qua những tán cây ngoài ban công và tiếng tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.
Cô bật dậy, lao đến bàn làm việc, giật điện thoại.
07:08 sáng. Chủ nhật, ngày 18 tháng 6.
An Nhiên chết lặng.
Ba tháng. Cô đã quay về đúng ba tháng trước ngày thế giới sụp đổ.
Mọi thứ chao đảo. Lý trí gào thét không tin. Cô vội vã mở ứng dụng tin tức, lướt nhanh.
“Thời tiết miền Trung tiếp tục nắng nóng, nhưng chưa ghi nhận bất thường nghiêm trọng.”
“Tập đoàn X công bố kế hoạch du lịch hè 2025.”
“Cháy nhỏ tại căn hộ quận 2 do chập điện, không thiệt hại về người.”
Tất cả… y hệt như cô nhớ. Những tin vặt vãnh tưởng như chẳng liên quan gì, nhưng từng dòng đều khiến sống lưng cô lạnh ngắt. Cô còn nhớ rõ, chỉ vài ngày nữa sẽ có vụ cháy siêu thị nhỏ gần công ty Khánh. Khi đó, Trang còn thốt lên: “Tui mà vô trễ chút chắc cháy luôn người!”
Vụ cháy đó từng rất nhỏ, không ai để tâm… trừ cô. Giờ đây, nó trở thành cột mốc để xác định mọi thứ có thật hay không.
Cô nhìn điện thoại. Lưỡng lự. Rồi run run bấm gọi.
Đầu dây bên kia vang lên những hồi chuông kéo dài.
– Alo? – Giọng nói quen thuộc khiến cô nghẹn họng – Nhiên đó hả con?
Cô không thốt được thành lời. Đã bao lâu rồi cô không nghe thấy giọng mẹ?
Mẹ – người đã kịp trở về từ Mỹ trong giai đoạn đầu hỗn loạn, vì lo cho con gái mà bỏ lại cả công việc ổn định. Người đã cùng cô rời khỏi thành phố, sống chen chúc trong hầm trú ẩm mốc. Người đã liều mình giữ lấy chai nước cuối cùng cho cô, khi từng giọt nước là cả sinh mạng.
Người cuối cùng… cũng ngã xuống trong tay cô.
– Mẹ… mẹ còn sống… – giọng cô bật ra, nghèn nghẹn, không giống mình – Con nhớ mẹ quá.
Mẹ cô bật cười dịu dàng:
– Con bé này lạ chưa! Tối qua mẹ mới nhắn tin, sáng nay lại nói như lâu ngày không gặp. Có chuyện gì vậy con?
An Nhiên nuốt nghẹn vào lòng. Không thể nói. Không thể kể. Ai mà tin được một giấc mơ dài năm năm, với cái kết là súng nổ và trái tim cô ngừng đập?
– Không có gì đâu mẹ. Con chỉ… ngủ mơ thấy ác mộng. Con gọi mẹ cho đỡ sợ.
– Ừ, con gái mẹ biết sợ là tốt rồi. Mẹ tính tuần sau đặt vé về. Bà ngoại cũng mong gặp con. Ở bên này tin tức cứ nói thời tiết bất thường, mẹ thấy không yên tâm.
An Nhiên sững người.
Đúng rồi. Mẹ cô về nước vào tháng 6, ngay trước khi các hãng hàng không dừng toàn bộ chuyến bay quốc tế. Ba thì vẫn kẹt lại ở Mỹ, đến khi thế giới mất liên lạc… thì không còn ai biết ông còn sống hay đã chết.
Chỉ mẹ – mẹ là người đã trở về. Và vì cô mà mất trên đường di tản.
– Về sớm đi mẹ. Về ngay đi. – cô nói nhanh, gần như cầu xin – Đặt chuyến gần nhất, con đón mẹ.
Mẹ cô im một nhịp:
– Có chuyện gì sao Nhiên?
– Không, con chỉ nhớ mẹ thôi. Mẹ về sớm nhé.
Cúp máy, An Nhiên ngồi thẫn thờ rất lâu. Bầu trời ngoài kia xanh trong, thành phố vẫn sống động, mọi người vẫn cười nói… nhưng cô biết tất cả chỉ là yên bình trước giông bão.
Thế giới này – cô đã nhìn thấy kết cục của nó.
Và cô, đã chết một lần trong thế giới ấy.
“Không thể để bi kịch lặp lại nữa. Mình đã được sống lại… không phải để tha thứ… mà để bảo vệ.”
Cô mở ứng dụng ghi chú. Gõ vội mấy dòng:
DỰ BÁO SỰ KIỆN:
Cô gõ mạnh, như muốn khắc sâu vào trí nhớ từng cột mốc tử thần.
An Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào gương.
Cô – vẫn là cô của ba tháng trước – gương mặt còn đầy sức sống, ánh mắt chưa kịp u tối. Nhưng sâu trong đôi mắt ấy… đã có lửa.
“Cháy siêu thị đi. Hãy cứ cháy đúng như năm đó. Rồi sau đó… mình sẽ bắt đầu lại. Bắt đầu một cuộc chiến mà lần này… mình không được phép thua.”