Trời vẫn mưa. Nhưng là mưa rả rích, mảnh, buồn như một bản nhạc nền kéo dài không hồi kết.
Sau khi dựng xong hàng rào và lập đội tuần tra, mọi người bắt đầu quen dần với nhịp sống mới. Có người canh gác, có người lo thực phẩm, một vài người bắt đầu dọn đất cao để trồng tạm rau ngắn ngày. Tuy thô sơ, nhưng khu biệt thự giờ đây đã giống một cộng đồng nhỏ thật sự.
Buổi chiều hôm đó, An Nhiên đang giúp bà nội phơi mớ gạo sấy dưới mái hiên thì ông Tòng ghé qua. Ông đi cùng cô bé Cúc – cháu gái 7 tuổi mà ông thương như cháu ruột – tay xách theo vài nhánh rau rừng và mấy cây thuốc vừa hái.
Ông Tòng gốc Quảng Nam, ngoài bảy mươi, là người ít nói, nhưng lại hay mỉm cười và rất giỏi quan sát. Ai bị nhức đầu, trầy xước, đau bụng… ông đều có cách trị bằng cây cỏ trong tay áo. Từng là lương y có tiếng một thời, sau về sống trên núi hái thuốc, tránh đời.
An Nhiên châm trà nóng, bà nội cười mời ông ngồi lại chơi. Trẻ con chạy loanh quanh hiên, còn người lớn thì chụm lại nói chuyện thời tiết.
“Trời kỳ quá,” ông Bình vừa châm điếu thuốc vừa lắc đầu, “mưa vậy là mưa hoài à? Mấy tuần rồi không dứt.”
Ông Tòng trầm ngâm nhìn lên bầu trời âm u, rồi nói một câu rất nhẹ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT