Sau đêm mưa ấy, không ai còn nhìn An Nhiên như trước nữa.
Họ không nói ra, nhưng ánh mắt đã khác. Là sự dè chừng? Là kính nể? Hay chỉ đơn giản là thừa nhận? Dù sao, sau lần đầu tiên gia đình An Nhiên rút súng và ra quyết định trục xuất nhóm phượt khỏi khu biệt thự, mọi người đều hiểu: ở nơi này, luật pháp không tồn tại nữa – chỉ còn người đủ bản lĩnh để giữ lấy trật tự.
Sáng hôm sau, khi sương mù còn chưa tan hết khỏi vạt rừng thông, An Nhiên đã cùng ông Phong và Lâm ra ngoài khu đất trống sau căn biệt thự số 1. Tay cô cầm bản vẽ sơ bộ, đánh dấu những vị trí chiến lược quanh khu.
“Mình cần hàng rào,” cô nói, “ít nhất là bao quanh toàn bộ 7 căn biệt thự trong phạm vi 1km vuông. Không ngăn được con người thì cũng ngăn được thú hoang.”
Ông Phong gật đầu, gọi thêm Duy – thợ mộc – và Bình – thợ cơ khí – đến cùng bàn bạc. Cả ba ngồi ngay trên đất, dùng đá và nhánh cây mô phỏng sơ đồ phòng thủ. Duy nói sẽ cần cọc gỗ, dây kẽm, những thanh sắt hoặc lưới sắt nếu kiếm được từ các công trình bỏ hoang.
An Nhiên đã lường trước, cô dẫn họ đến kho chứa công cụ sửa chữa cũ mà nhóm phượt để lại, chọn lọc được vài cuộn dây thép, một ít ván và kìm, cưa. Không nhiều, nhưng đủ để dựng rào tạm thời.
Ngày hôm đó, mọi người nhìn thấy cảnh tượng chưa từng có từ đầu tận thế đến giờ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT