Sau đêm trú hang, khi mạch nước cứu mạng đã cạn dòng và tiếng chân heo rừng từ xa lùi dần vào rừng thẳm, An Nhiên mới dám rời khỏi đó.
Cô bế Ánh Dương, dìu bà nội bước ra giữa nắng mới. Cái lạnh của hang đá còn vương lại trong xương, nhưng ánh mặt trời lập tức nung bỏng da thịt.
Họ men theo dòng sông cạn – lòng sông từng rộng giờ chỉ là dải đất khô rạn như da rắn, rải rác xác cá khô cong dưới đá.
Mắt bà nội nheo lại nhìn xa xăm:
“Nếu còn nước, chắc sâu dưới đất. Có khi là dòng nước ngầm đó con.”
An Nhiên đồng ý nhưng vẫn tiếp bước, cô không còn sức đào bới nữa. Hình như Ánh Dương phát sốt rồi.
**
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT