In vẫn giữ vẻ mặt cau có từ khi rời nhà trưởng làng cho đến khi về nhà mình. Càng thấy nụ cười trên mặt Thap thì người đi theo sát phía sau là In càng bực bội. In thả người xuống ghế mây dài, trong khi Thap chọn ngồi trên chiếc ghế đơn cùng bộ.
Dù nghĩ rằng chỉ gọi Thap là ‘anh’ một lần là xong, nhưng hóa ra họ phải cùng ăn trưa với dân làng tại nhà ăn chung. Một số người nghe tin In đến đã mang thức ăn đến chia sẻ. Suốt thời gian đó, In buộc phải gọi Thap là ‘anh Thap’, trong khi Thap nhanh chóng thích nghi, gọi tên In và xưng ‘anh’ một cách trôi chảy khiến In bực mình. Thái độ căng thẳng trước đây của Thap biến mất, như thể anh là một người hoàn toàn khác.
“Đừng làm bộ cười tươi, tôi gọi thế chỉ vì đang trước mặt bọn trẻ thôi.” In nói.
“Anh có nói gì đâu.” Thap nhún vai, cố ý chọc tức cậu.
“Đừng xưng anh nữa, giờ chỉ có hai ta thôi đấy.” In đáp.
“Anh nghĩ In nên quen gọi thế đi rồi nếu lỡ miệng trước mặt bọn trẻ thì không hay đâu. Chúng sẽ nghĩ ‘anh In’ của chúng nói một đằng, làm một nẻo đấy.” Thap trêu.
“Đừng có mà chọc tôi!” In hậm hực, không tìm được lý do để cãi lại nên đành đứng dậy vào bếp lấy nước, hy vọng làm dịu cơn nóng trong người. Nhưng Thap lại đi theo khiến In liếc nhìn.
"Gì nữa?”
“Mai đi làm lễ ở chùa cho bố mẹ đúng không?” Thap hỏi, giọng nghiêm túc. In gật đầu im lặng, “Có cần chuẩn bị món gì dâng cúng không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play