Bộ lễ phục tốt nghiệp dù không khiến người mặc cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể gọi là thoải mái. Phần lớn thời gian trong hội trường là ngồi chờ đến lượt được gọi tên lên nhận bằng tốt nghiệp do Hoàng gia trao tặng. Tuy nhiên, việc phải ngồi yên một chỗ trong thời gian dài khiến cơ thể của một người lười biếng như cậu cảm thấy mệt mỏi, đau nhức chỉ sau chưa đầy một giờ. Sau khi rời khỏi hội trường, hầu hết các tân cử nhân đều phải nở nụ cười tươi để chụp ảnh cùng gia đình, họ hàng, bạn bè thân thiết và cả những người bạn từ các trường khác. Nhưng có một ngoại lệ, đó là In, hay Inthu Thammasirikul, tân cử nhân mới toanh của Khoa Truyền thông tại một trường đại học công lập ở Bangkok. Cậu không còn gia đình hay người thân nào để cùng chia sẻ niềm vui như lẽ thường. Thực ra, cậu đã định từ chối tham gia lễ nhận bằng, nếu không vì nhóm bạn nài nỉ để được chụp ảnh chung. Nếu không, một người sống khép kín như cậu chắc chắn sẽ không xuất hiện trong ngày đại học náo nhiệt như thế này.
Ngay khi rời hội trường, chàng trai cao gần một mét bảy mươi bị nhóm bạn kéo đi chụp ảnh tập thể như kế hoạch. Cậu nở nụ cười nhạt với vẻ mặt uể oải qua ba, bốn bức ảnh. Khi tìm được cơ hội thoát ra, cậu vội vàng bước nhanh đến chỗ gửi đồ, lấy lại những thứ đã nhờ một đàn em cùng mã số trông giúp, bởi ai cũng biết cậu chẳng có ai bên cạnh. Sau vài lời chào tạm biệt qua loa vì đằng nào cũng sẽ gặp lại, cậu tách khỏi đám đông, đi thẳng đến bãi đỗ xe nơi cậu đã để xe từ khi trời còn chưa sáng. Đến giờ, khi ánh chiều tà buông xuống, đôi tay mảnh khảnh cởi bộ lễ phục, đặt nó lên ghế bên cạnh ghế lái. Ánh mắt cậu lướt qua hàng ghế sau, nơi chất đầy những con thú bông và hoa được tặng. Dù đã cố gắng không thân thiết đặc biệt với ai nhưng cậu vẫn bất ngờ được nhiều người đến chúc mừng trong ngày này.
Chàng trai nhỏ nhắn bước vòng qua phía ghế lái, ngồi xuống sau vô-lăng với sự quen thuộc, khởi động xe và phóng đi trước khi những người khác bắt đầu rời khỏi. Nếu không, cậu sẽ phải xếp hàng chờ cả tiếng để ra khỏi cổng trường. Chỉ một lúc sau, chiếc xe Nhật Bản cỡ nhỏ đã lăn bánh trên con đường trung tâm thành phố, đúng vào giờ cao điểm tan tầm. Những ngón tay thon khẽ gõ nhịp trên vô-lăng theo giai điệu bài hát đang vang lên trong khoang xe. Hơn một giờ sau, chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà đơn lập cỡ trung trong khu dân cư ngoại ô yên tĩnh.
Cậu bước xuống mở cổng rồi quay lại lái xe vào gara trong sân. Sau khi xong xuôi, cậu mang bộ lễ phục và một con thú bông lớn vào nhà, cậu nghĩ rằng có lẽ mình sẽ phải ra vào nơi này vài lần nữa vì còn nhiều đồ chưa lấy hết. Nhưng khi vào nhà, cậu đặt tất cả lên chiếc bàn nhỏ trước tivi rồi thả mình xuống ghế sofa dài với vẻ mệt mỏi. Đôi mi khép lại chậm rãi, khao khát được nghỉ ngơi. Nhưng ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại từ đống đồ trên bàn vang lên inh ỏi.
Thông thường, bạn bè đều biết nếu muốn liên lạc với cậu thì chỉ nên nhắn tin qua ứng dụng vì khi rảnh cậu sẽ tự trả lời. Vì vậy, người gọi trực tiếp thế này chỉ có thể là liên quan đến công việc. Cậu thở dài, miễn cưỡng đứng dậy tiến đến nguồn âm thcậu đang phá vỡ sự yên tĩnh. Nhìn tên người gọi một lúc với vẻ nặng nề, cậu vuốt màn hình để trả lời.
“Vâng, chị Yam.” Cậu lên tiếng chào trước.
“Chúc mừng tân cử nhân mới nhé!” Giọng nói the thé vang lên khiến cậu bật cười khẽ.
“Chị gọi không chỉ để chúc mừng em đâu, đúng không?”
“Ôi, em lúc nào cũng đoán được ý chị.” Giọng nói thân mật cất lên, trước khi chuyển sang nghiêm túc hơn để vào việc chính, “Về sự kiện kỷ niệm năm năm của tạp chí chúng ta…”
“Không được đâu chị Yam.” Chưa để đối phương nói hết, giọng nói trong trẻo của cậu đã chen vào từ chối ngay.
“Trời ơi, em! Chị còn chưa nói xong mà!”
“Em biết thế nào chị cũng hỏi chuyện cũ.”
“Nhưng lần này tổng biên tập trả thù lao cao lắm, hơn cả tiền viết cột báo cả năm luôn!”
“Dù thế nào em cũng không làm, em nói rồi, em không muốn ai biết.”
“Tại sao chứ? Ai cũng muốn biết danh tính thật của thầy bói nổi tiếng trên YouTube kia mà!” Cậu chỉ biết đảo mắt ngao ngán, “Mà em lại còn dễ thương thế này nên chị cá nếu em chịu xuất hiện, lượt subscribe chắc chắn tăng hơn cả trăm ngàn!”
Hiện tại, với gần ba trăm ngàn người theo dõi thì cậu đã thấy đủ phiền phức rồi. Nếu tăng thêm trăm ngàn nữa thì chẳng phải sẽ càng rắc rối hơn sao?
“Em biết chị Yam muốn tốt và luôn giúp em tìm việc xem bói. Nhưng chuyện xuất hiện trên truyền thông thì em thật sự không làm được, chị ạ.”
“Thôi được, chị chịu thua.” Câu trả lời khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, “Nhưng nếu em đổi ý…”
“Không đổi ý đâu chị Yam.” Giọng cậu đáp lại cương quyết.
“Trêu chút mà cũng không được!” Chị cười lớn. Dù chàng trai nhỏ với danh tiếng trong lĩnh vực xem bói khá kín tiếng về việc xuất hiện công khai nhưng người phụ nữ hai mươi lăm tuổi – trợ lý tổng biên tập kiêm ‘bà chị mã số’ của cậu cũng không quá để tâm đến chuyện này, dù điều đó khiến chị mất cơ hội nhận thêm tiền thưởng tháng, “Nhưng bài dự đoán tình yêu cho số báo tới, chị cần trong vòng ngày kia như thường lệ nhé. Chuyện này thì chị không nhượng bộ đâu.”
“Rõ rồi chị Yam. Bình thường em có bao giờ nộp bài muộn đâu!”
“Chị sợ là sau khi tốt nghiệp, không còn chuyện gì phải tiêu tiền nữa thì em sẽ hư hỏng mất thôi.”
“In chẳng có cơ hội để hư hỏng đâu chị, còn bao nhiêu việc phải lo mà.”
“Thật ra tiền bảo hiểm của bố mẹ cũng đủ để em sống mà, đúng không? Chị thấy em chẳng cần nhận nhiều việc thế này đâu.” Chị nói với vẻ lo lắng và vẫn còn nhớ rõ chuyện cậu em mã số này đột ngột mất gia đình khi mới năm nhất nên phải tự lo cho bản thân từ đó.
“Giờ em cũng không nhận nhiều như hồi còn đi học nữa. Ngoài đăng video trên YouTube, em chỉ làm cho tạp chí của chị Yam và hai trang web về phong cách sống, thế thôi.”
“Em không nghĩ đến việc nhận xem bói riêng à? Chị thấy việc đó kiếm được kha khá, lại nhàn hơn nữa.”
“Không đâu chị. In không muốn can thiệp vào chuyện của người khác nếu không cần thiết. Xem bói chung chung bằng bài Tarot thế này hợp với em hơn.”
“Em nói sao thì chị nghe vậy.”
“Cảm ơn chị Yam nhé.”
“Ừ, dù sao cũng chúc mừng em tốt nghiệp nhé, In. Khi nào rảnh chị sẽ dẫn cả nhóm đi ăn.”
“Dạ, được chị Yam.”
Sau khi cúp máy, In vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối đen một lúc lâu. Tâm trí cậu xoay vần với công việc đang làm, công việc mà cậu đã bắt đầu từ khi mất gia đình và buộc cậu phải tìm cách tự nuôi sống mình trong khi vẫn tiếp tục học. Thứ duy nhất cậu có từ khi bước vào tuổi 15 là những giấc mơ, đôi khi là những hình ảnh thoáng qua, tất cả đều về những sự kiện chưa từng xảy ra như thể được báo trước. Nhưng đôi khi, chúng không liên quan đến cậu, mà cậu lại phải nhúng tay vào như một kẻ tò mò. Nhiều lần, cậu bị mắng mỏ nhiều hơn là được khen ngợi. Vì thế, cậu không muốn giao du nhiều với ai, không muốn gặp gỡ người mới nếu không cần thiết.
Cuộc sống của cậu bị giới hạn bởi thứ mà nhiều người gọi là ‘năng lực đặc biệt’ nhưng cậu lại nghĩ đó là nghiệp chướng của mình. Dù vậy, cuối cùng cậu cũng không thể thoát khỏi nó. Giờ đây, cậu trở thành một thầy bói nổi tiếng trên YouTube với hơn ba trăm ngàn người theo dõi như lời chị Yam nói. Nhưng không ai biết mặt cậu ngoài những người thân thiết đã giúp cậu giữ bí mật này.