Làng Phudao là một cộng đồng nhỏ với khoảng năm mươi hộ gia đình nên không lạ khi nơi đây yên tĩnh, lý tưởng để nghỉ ngơi hay trốn khỏi sự ồn ào. Đó là cảm nhận của Thap lúc này. Khi tiếng gà gáy vang lên vào sáng sớm thì chàng trai trẻ tỉnh dậy, liếc nhìn đồng hồ đeo tay để dưới gối một lúc rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Đến khi ánh bình minh đầu tiên chiếu rọi khắp bầu trời, tiếng chim rời tổ đi kiếm ăn đã đánh thức anh lần nữa. Không khí cuối năm se lạnh, không khác gì ở Bangkok khi bật điều hòa nhưng cảm giác ở đây dễ chịu hơn nhiều. Bốn khung cửa sổ trên hai bức tường mở toang, đón gió trời tràn vào. Chiếc giường anh nằm chỉ có tấm màn mỏng để chắn muỗi và côn trùng ban đêm, giúp anh tận hưởng không khí trong lành suốt đêm. Dù có vẻ bất tiện nhưng Thap lại thích mọi thứ ở đây.

Thân hình cao lớn bước xuống giường, gấp màn lại, vươn vai vài cái rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ ngôi nhà trên đồi, anh có thể thấy cánh rừng trải dài ngút tầm mắt. Thap với lấy khăn tắm treo trước tủ quần áo ở cuối giường, lấy thêm bộ đồ thoải mái, rồi đi ra phòng tắm.

Đúng lúc đó, cậu vừa tắm xong. Tóc ướt bết, vài giọt nước còn đọng trên khuôn mặt, mũi đỏ ửng vì vừa tắm nước lạnh. Do ít ở đây nên In không lắp máy nước nóng để tránh lãng phí.

“Đi sấy tóc đi, trời lạnh thế này cẩn thận kẻo ốm.” Giọng trầm vang lên khi họ lướt qua nhau. Đôi mắt sắc sảo liếc nhìn tay trái của cậu, vẫn còn băng bó, “Sấy bằng máy sấy tóc rồi bật gió nóng ấy, đừng đứng trước quạt nhé.”

Thap dường như đoán được ý định của cậu, nhắc nhở trước. Người nhỏ nhắn bĩu môi vì đúng là cậu đang định đứng trước quạt cho tóc khô như Thap nói.

“Tôi không mang máy sấy theo.” In đáp. Vì vội vàng và bất cẩn nên cậu quên mang máy sấy, dù năm ngoái cậu đã định để lại một cái ở đây.

“Máy sấy ở trên bàn trang điểm trong phòng.” Thap nói, liếc về phía phòng ngủ vừa rời khỏi rồi bước vào phòng tắm, để lại In nhìn theo, hơi khó hiểu với sự quan tâm đó.

Có thể gọi là cậu rất tò mò vì tối qua, thay vì đi ngủ ngay sau bữa tối thì Thap dành thời gian xem xét kệ sách của In một cách chậm rãi. Tối trước đó, anh cũng làm điều tương tự ở phòng ngủ của In tại Bangkok. Thực ra, Thap chỉ muốn tìm hiểu tính cách của người mà anh sẽ sống chung một tháng. Trước đây, anh từng đánh giá In tiêu cực chỉ vì cậu là thầy bói – nghề mà anh không thích và không tin. Nhưng Thap cũng thừa nhận rằng mình biết ơn In vì đã giúp đỡ nhiều lần, kể cả lần này.

Hơn trăm cuốn sách trên kệ ở cả hai ngôi nhà của In cho thấy cậu yêu đọc sách và giữ gìn đồ đạc cẩn thận. Thap lật thử hơn chục cuốn, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, không có nếp gấp nhưng mép sách hơi sờn, chứng tỏ chúng đã được đọc kỹ. Dù không muốn thừa nhận nhưng Thap không thể phủ nhận rằng gu chọn sách của In rất giống mình. Hầu hết các cuốn trên kệ thì anh đều từng đọc qua rồi.

Sau khi sấy tóc xong để tránh bị ai đó càu nhàu thì In xuống bếp. Cậu lấy ổ bánh mì mua từ cửa hàng tiện lợi hôm qua cùng lọ mứt cam marmalade, rồi lấy máy nướng bánh mì đã để sẵn từ lâu. Người dọn nhà do trưởng làng nhờ đã làm tốt công việc, mọi thứ đều sẵn sàng sử dụng, đồ ăn khô được sắp xếp gọn gàng. In xử lý mọi thứ quen thuộc như ở nhà tại Bangkok, chỉ khác là tay trái vẫn bị băng bó nên hơi bất tiện.

Tiếng bước chân đến gần khiến đôi mắt tròn xoe của In quay sang, chạm phải ánh mắt sắc sảo của người mới đến. Thap nhìn In với vẻ không hài lòng khi cậu đang loay hoay mở lọ mứt mới. Thap bước tới, lấy lọ mứt mở ra, đặt trước mặt mình rồi kéo luôn đĩa bánh mì vừa nướng từ trước mặt In, ngồi xuống với vẻ thản nhiên.

“Cái đó của tôi.” In càu nhàu như trẻ con khi thấy đồ ăn sắp bị cướp.

“Tôi không cướp mà chỉ định phết mứt giúp thôi. Tay cậu thế này thì làm gì cũng bất tiện lắm.” Thap nhìn In với ánh mắt nghiêm khắc khiến cậu nuốt lại lời cự nự.

Cuối cùng, In tránh ánh mắt đó bằng cách lấy thêm hai lát bánh mì, bỏ vào máy nướng để đổi lấy đĩa bánh đã phết mứt. Cậu ngồi xuống, chuẩn bị ăn bữa sáng.

“Tay cậu thế nào rồi?” Thap nhìn vào cổ tay vẫn băng bó của In.

“Hết đau rồi, nhưng chưa biết có tháo băng được chưa.” Cậu đáp cộc lốc, không quan tâm lắm rồi cắn miếng bánh mì lớn mà anh đã phết mứt.

Nhưng tay trái của In đang để dưới bàn lại bị bàn tay lớn của Thap nắm lấy xem xét. In suýt giật tay lại, nhưng Thap giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cậu. Với tư cách bác sĩ, Thap tự ý tháo băng, quan sát cổ tay bằng mắt thường. Dù không phải bác sĩ chuyên khoa nhưng anh vẫn đánh giá được tình trạng. Ngón tay Thap gõ nhẹ lên cổ tay, gần dây thần kinh để kiểm tra phản ứng. Thấy In không phản ứng, Thap yên tâm rằng cổ tay cậu sẽ sớm hoạt động bình thường.

“Đợi tôi một chút.” Thap nói, đặt tay In xuống bàn nhẹ nhàng rồi lên phòng. Chưa đầy một phút sau, anh quay lại với tuýp thuốc trên tay, “Từ giờ không cần băng nữa, nhưng bôi thuốc này và xoa nhẹ một lúc cho mau lành.”

In gật đầu, hơi ngạc nhiên khi thấy Thap chuẩn bị sẵn thuốc giảm đau như thể đã có kế hoạch từ trước. Nhưng cậu đoán đó là chuyện bình thường với một bác sĩ. Thap bóp thuốc từ tuýp mới mua ở tiệm thuốc tại trạm xăng hôm qua, bôi lên cổ tay nhỏ nhắn của In. Ngón tay anh chạm vào làn da mịn màng, mềm mại như bánh mochi Nhật mà anh thích khiến gel bôi trở nên ấm nóng dưới đầu ngón tay. Thap cố kìm cảm giác không nên có với người mà anh từng không ưa.

“Thế bao giờ mới khỏi?” Giọng nói trong trẻo kéo Thap về thực tại. Anh ngẩng lên thì thấy đôi mắt tròn to của In nhìn cổ tay mình với vẻ lo lắng.

“Thế này là gần khỏi rồi. Nhưng tôi muốn cậu tránh dùng tay này nặng một thời gian. Nếu cần thi chỉ cầm đồ nhẹ thôi.” Thap nói. In thở dài, khiến bàn tay lớn khựng lại. Thap ngẩng lên nhìn chủ nhân bàn tay, “Xin lỗi vì để cậu bị đau, dù lẽ ra cậu đã phải khỏi từ hôm Pong hẹn cậu đi khám rồi.”

Đôi mắt tròn xoe chớp chớp, như đang chậm rãi xử lý lời nói vừa nghe và ngạc nhiên khi Thap tử tế như thế.

“Biết mình sai là tốt rồi.” Nhưng miệng In lại đáp khác với lòng, nhún vai như không bận tâm.

“Tôi đủ trưởng thành để nhận lỗi và xin lỗi.” Thap nói, rời tay khỏi cổ tay mảnh khảnh sau khi bôi thuốc xong. Anh đi rửa tay ở bồn rồi lấy bánh mì nướng của mình đã bật lên từ máy nướng từ lâu, đặt vào đĩa.

In nhìn theo với ánh mắt bực bội. Cậu thầm nghĩ việc anh từng mỉa mai nghề nghiệp của mình không đáng để phải xin lỗi.

Thap trở lại ngồi xuống ghế, đúng lúc In cắn miếng bánh mì cuối cùng. Cậu lau tay qua loa vào quần, đứng dậy tìm đồ uống để kết thúc bữa sáng.

“Anh uống cà phê không?” Chủ nhà hỏi bằng giọng đều đều, tâm trạng vẫn còn hơi bực bội, nhưng vẫn cố giữ phép lịch sự để người khách không phải chịu cảnh đói khát, nhất là khi người này là anh trai ruột của bạn thân.

“Để tôi tự làm, cả phần của cậu nữa. Tôi vừa bảo cậu tránh dùng tay đó, không khéo lại phải bó bột đấy.” Thap nói. Dù hỏi vì quan tâm, nhưng khi nhận được câu trả lời như vậy thì người nhỏ nhắn chỉ biết lườm nguýt, tự hỏi liệu khi điều trị bệnh nhân, Thap có khó tính và kiệm lời thế này không.

“Cà phê đen cho tôi thì lấy ba muỗng cà phê.” Thấy Thap đề nghị giúp, In nói luôn yêu cầu của mình với vẻ thản nhiên. Điều này khiến Thap đang phết mứt cho mình phải ngẩng lên và thở dài.

In lén nhìn Thap bước tới chỗ để ấm đun nước nóng. Bàn tay lớn lấy hai cốc sứ rồi lấy lọ cà phê hòa tan, xúc ba muỗng vào cốc của In theo yêu cầu. Phần của mình, Thap chỉ cho hai muỗng cà phê, thêm hai muỗng đường và hai muỗng sữa bột.

“Là bác sĩ mà ăn uống không không khoa học thế.” In nói.

“Cà phê đậm đặc của cậu thì gọi là khoa học à?” Thap nhướn mày hỏi lại, nhưng In cảm thấy anh đang kiếm chuyện.

“Nhưng anh là bác sĩ mà.” In đáp.

“Ai quy định bác sĩ chỉ được ăn đồ tốt hả?” Thap hỏi vặn.

Hai cặp mắt nhìn nhau không ai chịu nhường cho đến khi tiếng gọi lớn vang lên từ xa, tiến gần dần vì cổng và cửa trước không khóa làm cả hai đồng loạt nhìn về phía nguồn âm thanh.

“Anh In… anh In… Khao Hom đến tìm anh In rồi đây!” Giọng lanh lảnh vang vào bếp rồi một cô bé mũm mĩm tám tuổi chạy hổn hển vào. Khi đôi mắt trong trẻo thấy được người mình tìm thì sáng rực, cô bé lao vào vòng tay đang dang rộng chờ sẵn, “Khao Hom nhớ anh In nhất luôn!”

“Anh In cũng nhớ Khao Hom nhất.” In cúi xuống ngang tầm cô bé, ôm chặt rồi hôn lên má em và cũng được em hôn lại.

Thap nhìn cảnh trước mặt với nhiều cảm xúc lẫn lộn. Anh thấy một khía cạnh mới của In. Dù chưa hiểu In rõ nhưng Thap biết cậu khá khó chịu với anh, có lẽ vì anh từng nói nặng lời trước. Nhưng cảnh này khiến anh phải nhìn In bằng ánh mắt khác.

Thap tự nhủ rằng cảnh này… thật đáng yêu. Anh không chắc điều gì đáng yêu hơn: cô bé tự gọi mình là Khao Hom hay người tự gọi mình là ‘anh In’…

Sau khi cô bé ‘sứ giả’ đích thân đến đón ‘anh In’ thì In và Thap mang theo túi quà bánh mua từ hôm qua đầy cả hai tay đi đến nhà trưởng làng trên ngọn đồi bên kia. Cô bé – cháu của trưởng làng nắm tay In dẫn đường, trong khi Thap thì đi theo, ánh mắt ấm áp chưa từng có.

Ngôi nhà gỗ hai tầng không lớn hơn các nhà khác. Nhìn từ ngoài, Thap khó đoán đây là nhà trưởng làng, người quản lý ngôi làng này. Tiếng cô bé gọi ông bà vang lên lanh lảnh không ngừng. Một người đàn ông lớn tuổi trong bộ đồ mò hom bước ra với nụ cười rạng rỡ, theo sau là một phụ nữ cùng tuổi trong bộ váy lụa truyền thống – chắc chắn là vợ trưởng làng. Cả hai chào đón thân thiện dù chưa từng gặp Thap. Là người nhỏ hơn, Thap chắp tay chào hai người lớn tuổi mà không ngần ngại.

“Mang gì nhiều thế? Ngồi xuống đã.” Trưởng làng mời cả hai ngồi trên chõng tre ở khu vườn nhỏ trước nhà. Thấy In đặt đồ xuống và ngồi thì Thap lặng lẽ làm theo.

“Đây là quà cho chú trưởng làng và cô Phian ạ.” In nói, đưa túi lớn hơn các túi khác cho người đối diện, “Còn lại là cho bọn trẻ, có cả phần của Khao Hom nữa.”

In lấy bộ sách tô màu đưa cho cô bé khiến đôi mắt to tròn sáng rực. Nhận được món quà yêu thích, cô bé reo lên: “Cảm ơn anh! Khao Hom yêu anh In nhất!” Không chỉ nói, cô bé còn kiễng chân hôn má In như để chứng minh tình cảm của mình, rồi chạy đến chõng tre khác, mở sách tô màu với vẻ phấn khích, dưới ánh mắt trìu mến của bốn người lớn.

“Chú đã bảo không cần mua nhiều đồ thế rồi mà. Giờ từ làng mình đi vào thành phố dễ hơn nhiều rồi.” Trưởng làng nói, ngại ngùng.

“Coi như chút lòng thành vì cô chú đã chăm sóc nhà cho In đi.” In đáp. Người lớn tuổi gật đầu chịu thua. Gia đình In từ trước đến nay luôn dịu dàng như thế, tiếc là không còn dịp đông đủ nữa.

“Đây là anh trai của bé Dao đúng không?” Cô Phian nhìn sang người ngồi cạnh In. In gật đầu nhưng Thap thắc mắc làm sao cô biết.

“Dao và bạn từng đến đây nghỉ một lần, nó nói nhiều đến mức thân với cả làng luôn.” In kể cho anh nghe với giọng không nhỏ, khiến những người gần đó bật cười. Rồi In quay sang hai người lớn: “Đây là anh Thap. Còn đây là chú trưởng làng và cô Phian. Như In đã nói qua điện thoại hôm trước thì anh ấy sẽ ở đây một tháng ạ.”

Thap ngồi nghe không ngắt lời, dù trong lòng anh thắc mắc In đã nói gì với người khác về lý do anh ở đây. Một tháng là đủ để khiến người ta tò mò rồi.

“In bảo cháu muốn tìm nơi nghỉ ngơi đầu óc sau thời gian làm việt nặng nhọc. Nếu thế thì làng mình hợp nhất rồi đó.” Cô Phian nói. Thap gật nhẹ, nhìn In với cảm giác hài lòng  vì lý do cậu đưa ra không khiến ai nghi ngờ, tránh để người ngoài biết anh đang ở đâu.

“Vừa nãy chú cho người gọi bọn trẻ đến rồi.” Trưởng làng nói, khi tiếng trẻ con ồn ào đến gần, “Kia kìa, đến vừa đúng lúc luôn.”

Khi tiếng trưởng làng vừa dứt, hơn chục đứa trẻ từ mẫu giáo đến cấp hai ùa vào trong sân, vây quanh In. Cậu đứng dậy chạy ra đón, ôm và trò chuyện đầy nhớ nhung. Thap nhìn cảnh này thì ngạc nhiên không khác gì khi thấy In nói chuyện với Khao Hom cách đây một giờ.

Không ngờ In lại hòa hợp với trẻ con đến thế.

In lấy túi quà và đồ chơi sáng tạo mà cậu đã tìm hiểu trên mạng từ túi mang từ Bangkok, rồi phân phát cho từng đứa trẻ. Cậu nhớ rõ từng đứa, còn bọn trẻ lớn hơn tranh nhau khoe điểm số học kỳ mới nhất với người chúng xem như anh trai, đầy tự hào.

“In tự trả học phí cho lũ trẻ này.” Cô Phian nói bên cạnh Thap khiến anh nhìn cô, rồi quay sang In với vẻ ngạc nhiên, “Một số đứa bị bố mẹ bỏ rơi nên sống với ông bà. Người già như chúng tôi thì lại không đủ sức kiếm tiền nuôi chúng học, may mà có In đề nghị giúp đỡ chúng.”

“Cả đám trẻ này sao?” Thap hỏi với vẻ không chắc lắm, vì có đến cả chục đứa.

“Đúng vậy. Khi bố mẹ In còn sống, họ cũng lo học phí cho trẻ con trong làng. Rồi bốn năm trước, cả hai mất vì tai nạn xe hơi.” Cô Phian kể điều mà Thap mới biết, dù anh từng thắc mắc về gia đình In nhưng anh chưa hỏi cậu hay em gái mình, “Tro cốt của họ được giữ trong chùa làng. Mai là tròn bốn năm.”

Đây là lý do quan trọng khiến In trở về ngôi nhà này mỗi năm.

“In rất thương bé Khao Hom vì con gái và con rể của cô cũng mất vì tai nạn xe hơi hai năm trước.” Cô Phian nói. Thap nhìn người lớn tuổi với ánh mắt cảm thông, không nói gì mà chỉ nở nụ cười nhẹ trên khuôn mặt hiền lành.

“In là người rất mạnh mẽ, cậu Thap à.” Trưởng làng bổ sung, “Chú thấy thằng bé từ nhỏ, từ khi bố mẹ còn đưa cậu ấy đến đây chơi cho đến lúc họ mua đất xây nhà. Nhưng sau khi mất cả gia đình thì thằng bé từ một đứa trẻ vui vẻ, In trở nên trầm lặng như luôn có điều gì trăn trở. Chỉ khi ở bên bọn trẻ, thằng bé mới trở lại là In thật sự như trước đây.” Ông nhìn vợ và bà gật đầu đồng tình.

Thap nhìn In vẫn đang cười và chơi đùa với lũ trẻ không chút mệt mỏi. Anh không thể tưởng tượng được In đã phải khó khăn thế nào để đối mặt với nỗi mất mát một mình.

Sau khi lũ trẻ kể chuyện của mình cho ‘anh In’ nghe đến thỏa lòng thì chúng bắt đầu tò mò nhìn người lạ đang nói chuyện với trưởng làng. Đám trẻ nghiêng đầu nhìn Thap khiến anh rời mắt khỏi cuộc trò chuyện, nhìn lại chúng. Một cậu bé lên tiếng hỏi:

“Anh này là ai vậy ạ?”

“Đây là anh Thap, là… ừm…” In cố tìm cách giải thích cho lũ trẻ. Nếu trả lời như đã nói với trưởng làng thì cậu không chắc chúng sẽ hiểu.

“Là anh trai của anh In.” Thap tự trả lời.

“Anh Thap!” Lũ trẻ đồng thanh gọi, gật đầu như thể việc gặp người mới là điều thú vị.

“Tôi là em anh khi nào?” In buột miệng hỏi với giọng hơi gay gắt, quên mất lũ trẻ đang nhìn. Thấy ánh mắt ngây thơ của chúng thì In đành im lặng.

“Sao anh In là em mà lại gọi anh Thap như thế ạ?” Khao Hom chen vào nghiêng đầu thắc mắc, nhìn hai người lớn với vẻ khó hiểu. Cô bé đã thấy Thap ở nhà In nhưng quên hỏi vì mải kể chuyện của mình.

“Thế anh In nên gọi anh thế nào, Khao Hom?” Thap dường như thích thú khi kéo lũ trẻ về phe mình. Anh nhìn In với ánh mắt đắc thắng khiến In ngạc nhiên vì người từng tỏ ra lạnh lùng lại thân thiện với trẻ con hơn cậu nghĩ.

“Phải gọi là anh Thap như Khao Hom gọi ấy ạ.” Cô bé đáp. In thấy Thap nhếch môi cười hài lòng nhưng cậu đâu dễ chịu thua.

“Thế à? Em có thể gọi tôi như Khao Hom nói được chưa?” Thap hỏi với giọng trêu chọc. Nhưng Khao Hom khoanh tay, lắc đầu không hài lòng.

“Không được ạ! Anh Thap không được gọi mình là ‘tôi’. Phải gọi là ‘anh’ mới đúng. Và gọi tên anh In, không được gọi như vừa nãy ạ.” Cô bé nói.

Ba người lớn bật cười trước lời dạy bảo gần như mệnh lệnh của cô bé. Chỉ có ‘anh In’ của Khao Hom là không thấy buồn cười. Thap nhìn In bằng ánh mắt lấp lánh ý trêu chọc, như muốn tiếp tục chọc ghẹo người cứng miệng như cậu.

“In gọi như Khao Hom nói được chưa?” Thap lặp lại câu hỏi rồi đổi cách xưng hô. Đám trẻ và hai người lớn nhìn In với ánh mắt chờ đợi khiến cậu thở dài bực bội.

“Anh Thap…”

Dù giọng nhỏ nhưng trong không gian yên lặng nên Thap vẫn nghe rõ. Môi anh cong lên thành nụ cười nhẹ và những định kiến cũ dần tan biến. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play