“Con nghĩ ngôi nhà này vẫn chưa phải nơi an toàn cho thằng Thap đâu, mẹ ạ.” Đại úy Ton lên tiếng bàn bạc về vấn đề an toàn của Thap lần nữa, rồi liếc nhìn người bạn thân đang ngồi với vẻ mặt căng thẳng bên cạnh, “Biển số xe của chiếc xe suýt tông vào mày sáng nay tao đã cho đàn em đi điều tra rồi. Hóa ra chiếc xe đó gắn biển số giả.”

Anh đã đoán trước được điều này nên l không ngạc nhiên mấy sau khi nhận được thông tin từ bạn, anh đã tự tìm kiếm trên mạng về ông Kasidit, chồng của bệnh nhân kia. Anh phát hiện ra người này có bố là một cựu chính trị gia đầy quyền lực, còn bản thân ông ta là chủ của một cơ sở giải trí đêm thường xuyên bị tố cáo vi phạm pháp luật. Tuy nhiên, cảnh sát luôn không tìm được bằng chứng để kết tội. Nhưng Thap vẫn chưa hiểu lý do tại sao ông Kasidit lại làm những chuyện tồi tệ này.

“Hay là con đi ra nước ngoài một thời gian đi Thap?” Mẹ anh lo lắng ra mặt, rõ ràng là đang rất quan tâm.

“Con không biết khi nào vụ án mới kết thúc. Vậy chẳng phải con sẽ phải sống ở nước ngoài mãi mãi sao mẹ?” Mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ theo lời anh nói.

“Nhưng tao từng nói với mày đấy, cấp trên ra lệnh phải kết thúc vụ án trong vòng một tháng.” Đại úy Ton nhấn mạnh.

“Tao tin vào năng lực của mày mà Ton. Nhưng ông Kasidit đó không phải dạng vừa đâu. Tao có biết chút ít về thế lực của ông ta. Nếu tao thực sự rời khỏi đất nước, ông ta cũng sẽ dễ dàng tìm ra tao đang ở đâu.” Thap nói.

“Ờh nhỉ, tao quên mất chuyện này. Nếu mày ra nước ngoài mà có chuyện gì xảy ra, tao và đồng đội của mình sẽ không thể giúp gì được.” Đại úy Ton đáp. Thap gật đầu chậm rãi khi thấy bạn mình bắt đầu hiểu ý anh. Vì nếu có chuyện bất ngờ xảy ra thì ít nhất ở trong nước, anh vẫn còn cơ hội tìm cách thoát thân.

“Anh Thap, hay là anh đến ở với In đi? In có một ngôi nhà khác ở Mae Hong Son, trên một ngôi làng ở vùng đồi núi cao. Dao thấy nơi đó chắc chắn đủ an toàn cho anh.” Em gái Thap đề xuất. Mẹ anh và đại úy Ton quay sang nhìn Dao với vẻ quan tâm. Chỉ có Thap, người sẽ phải sống chung với Inthu là không hài lòng vì hai người mới cãi nhau, “Ngôi nhà đó bố mẹ thằng In mua để nghỉ dưỡng khi về già, nhưng họ đã qua đời trước khi kịp sử dụng. Tháng này cũng đúng dịp giỗ của họ nên thằng In thường trở về đó để làm lễ và ở lại. Dao và bạn từng đến chơi một lần nên đảm bảo người dân ở đó rất thân thiện.”

“Vậy thì tốt quá, Dao.” Đại úy Ton đồng tình rồi quay sang nhìn bạn, “Ít nhất thì chỗ đó vẫn ở trong nước, nếu có chuyện khẩn cấp, tao vẫn có thể cử người đến giúp mày.”

“Không đời nào! Tao đến nhà của bất kỳ ai cũng được, nhưng không phải nhà của cậu ta.” Thap kiên quyết phản đối việc nhờ cậy Inthu. Dù anh có đồng ý đến đó thật thì chưa chắc Inthu đã dễ dàng chấp nhận.

“Mẹ thấy Dao nên gọi ngay cho In đi, đừng nghe anh con.” Mẹ Thap giục con gái. Dao không chần chừ, lập tức rời phòng khách rồi cầm điện thoại gọi cho Inthu.

“Mẹ!” Thap kêu lên.

 “Mẹ nghĩ đây là cách tốt nhất rồi.” Mẹ anh đáp.

“Thôi nào, Thap. Tao sẽ dốc toàn lực để xử lý vụ án này. Biết đâu chưa đầy một tháng, chúng ta đã tìm được bằng chứng để tóm cổ hắn thì sao.” Đại úy Ton an ủi, rồi quay sang người lớn nhất trong phòng, “Còn về ngôi nhà này, con sẽ cho đàn em đến trông chừng, đề phòng trước vẫn hơn.”

“Nếu vậy thì tao cứ ở nhà mình cũng được mà!” Thap vẫn chưa chịu thua, “Đất nước có luật pháp nên hắn sẽ không dám tự tiện làm gì tao đâu.”

“Hắn sẽ không tự dưng làm gì vì hắn đang tính cách nào để bịt miệng mày mà không bị lần ra.” Đại úy Ton giải thích và mệt mỏi trước sự cứng đầu của bạn, “Nhìn những gì đã xảy ra thì tao có thể nói, mọi thủ đoạn của hắn đều không để lại dấu vết dẫn đến kẻ chủ mưu.”

Thap ngẫm nghĩ và thấy bạn nói đúng: “Vậy tao phải làm sao?”

“Mày phải giả vờ như được cử đi công tác nước ngoài hoặc gì đó để đánh lừa hắn rằng mày không còn ở đây hay ở bệnh viện. Ít nhất làm thế cũng kéo dài thời gian được một chút, vì sự an toàn của mày và những người xung quanh.” Đại úy Ton gợi ý, “Còn số liên lạc thì tạm thời đổi đi. Dù sao mày cũng đang là nhân chứng trong vụ án này nên tao và đội sẽ phải đảm bảo an toàn cho mày.”

“Tao không lo chuyện đó.” Thap ngập ngừng rồi im lặng. Anh đang lo lắng liệu mình có kéo Inthu vào rắc rối hay không. Cãi nhau là một chuyện, nhưng để cậu gặp nguy hiểm vì mình thì không hay lắm.

Trong khi đó, Dao đang gọi điện cho bạn ở bàn ăn trước phòng bếp. Cô gái gõ nhẹ ngón tay lên bàn, chờ đối phương bắt máy. Như mọi khi, phải mất một lúc lâu Inthu mới trả lời, giọng ngái ngủ dù đã chiều muộn.

“Mày có tỉnh táo để ăn uống gì chưa đấy?” Dao càm ràm ngay khi tín hiệu chờ kết thúc.

“Nếu gọi để cằn nhằn thì tao cúp máy đây.” Inthu đáp.

“Hôm nay không phải mày có lịch hẹn khám với bác sĩ sao? Kết quả thế nào?”

“Vẫn như cũ.”

“Lành hẳn như cũ rồi à?”

“Lại phải băng tay lại vì cái tay gốc của tao như cũ ấy.” Inthu trả lời, giọng chán nản.

“Ơ, hôm trước mày nói với tao là lành rồi mà?”

“Thì tại anh trai mày suýt bị xe tông chết, tao lao vào cứu nên mới xui xẻo thế này đây.”

“Mày là người cứu anh Thap à?” Dao ngạc nhiên. Inthu chỉ ậm ừ trong cổ họng, không quan tâm lắm, “Thật ra tao gọi vì chuyện anh Thap đấy.”

“Không giúp, không biết, không liên quan gì hết.” In từ chối ngay trước khi Dao kịp nói hết lời nhờ vả.

“Đừng vội từ chối, nghe đề nghị của tao đã.”

“Nếu là chuyện của anh trai mày thì bất kể đề nghị thế nào cũng không đáng để tao giúp. Mày biết không, Dao… hôm nay tao cứu anh mày, vậy mà một lời cảm ơn tao cũng còn chẳng nhận được.”

“Mày đâu phải loại người làm việc để mong được đền đáp đâu.”

“Không mong đền đáp thì đúng, nhưng không phải với kiểu người mồm mép như anh mày.”

“Nhưng giờ anh Thap đang gặp nguy hiểm, mày cũng biết mà. Chỉ có mày giúp được anh ấy thôi.”

“Đời ai người nấy lo, tao không muốn dính vào.”

“Không, chuyện này không liên quan gì đến nghiệp quả hay giác quan đặc biệt của mày đâu. Tao chỉ muốn nhờ…” Dao nuốt nước bọt khó nhọc, hít một hơi thật sâu như thể điều cô sắp nói có thể khiến cô bị bạn mình quát mắng, “Nhờ mày cho anh Thap đến ở cùng nhà mày ở Mae Hong Son được không?”

“Tao không phải quỹ từ thiện đâu nhé! Đừng mong tao rộng lượng, Dao. Mày đưa anh mày đi lánh nạn chỗ khác đi!” Inthu đáp.

“In… tao xin mày.” Dao dùng giọng điệu mà cô biết sẽ khiến cô bạn nhỏ bé mềm lòng.

“Thôi đi, Dao. Nếu mày không thương tao thì cũng thương anh trai mày chứ. Để tao với anh mày ở chung lâu dài thì chắc hai người sẽ đánh nhau chết mất!” Inthu mím môi, cảm thấy vừa thương vừa bị thuyết phục bởi lời bạn nói.

“Tao không thấy ai có thể giúp anh Thap ngoài mày, thật đấy.”

“Không đời nào!” Inthu vẫn cương quyết.

“In… mỗi lần mày thấy hình ảnh hiện lên trong đầu, dù không phải người quen nhưng mày vẫn luôn dang tay giúp đỡ, đúng không?” Inthu không phủ nhận vì nó đúng như lời bạn cậu nói, “Vậy mà giờ đây, với anh trai ruột của bạn thân như tao mà mày nỡ lòng ác vậy sao, In?”

Ban đầu, Inthu định đặt vé máy bay để đến Mae Hong Son vì lần này tay cậu vẫn chưa lành nên không thể tự lái xe như mọi khi. Nhưng cuối cùng, cậu phải hủy mọi kế hoạch ngay lập tức sau khi lỡ miệng đồng ý giúp anh trai của bạn mình. Dù không ưa nhau đến đâu thì In cũng không phải người nhẫn tâm để mặc ai gặp nguy hiểm hay chết ngay trước mắt mình. Vì thế, vào buổi tối ba ngày sau, ngôi nhà của cậu phải miễn cưỡng tiếp đón một vị khách không mời. Nếu không phải vì chuyện sống còn thì cậu chắc chắn không bao giờ để người này bước chân vào nhà mình.

Để tránh ánh mắt của Kasidit và đám tay chân luôn bám sát, Thap phải lợi dụng khoảnh khắc chúng sơ hở, xin đi nhờ xe một bác sĩ đàn anh đang trên đường về nhà. Sau đó, nhiệm vụ của các đồng nghiệp còn lại ở bệnh viện là tung tin rằng anh được cử đi công tác nước ngoài. Việc này còn được hỗ trợ nhiệt tình từ giám đốc bệnh viện, cũng là chú của Kant.

Nhưng điều khó khăn hơn cả việc đối phó với kẻ xấu dường như là tình huống đối mặt giữa anh và chủ nhà đang đứng trước mặt lúc này. Khi không có người thứ ba, không khí trở nên gượng gạo không ít.

“Hành lý của anh mà Dao mang đến, tôi đã để trong phòng khách rồi.” In nói, dẫn Thap vào trong nhà. Theo kế hoạch, Thap sẽ lái xe nên In đề nghị xuất phát từ sáng sớm như cậu từng làm để đến Mae Hong Son trước khi trời tối, “Anh ăn gì chưa?”

“Ăn rồi.” Thap đáp. Cậu gật đầu rồi dẫn anh lên tầng hai. Người nhỏ con sắp xếp cho Thap ở phòng ngủ cũ của mình, đầy đủ tiện nghi và đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Chiếc vali cỡ trung được đặt cạnh giường. Thap đảo mắt nhìn quanh phòng rồi dừng lại người chủ nhà, người đang lấy điều khiển để bật điều hòa.

“Dao nhờ tôi nhắn anh gọi về cho mẹ. Còn điện thoại của anh, nếu dùng xong thì tắt máy và để lại đây cũng được.” In nói.

“Bạn tôi là cảnh sát đã dặn rằng sẽ không an toàn nếu tôi vẫn liên lạc với mọi người ở đây.” Thap đáp. Sáng nay, Đại úy Ton đã gọi điện nhắc nhở về việc dùng điện thoại. Dù Thap vốn không chơi mạng xã hội nhưng phía cảnh sát vẫn muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối. Việc để lại điện thoại ở nhà In cũng là ý hay.

“Nếu muốn liên lạc với gia đình thì anh cứ dùng điện thoại của tôi. Nhưng ở đó tìm được sóng cũng hơi khó.” In nói thêm.

“Tôi biết rồi.” Thap đáp. In gật đầu, thấy anh không càm ràm như cậu đã nghĩ.

“Sáng mai chúng ta khởi hành lúc 4 giờ. Anh nghỉ ngơi đi, anh còn phải lái xe mấy tiếng nữa đấy.” In nói, quay người định rời phòng. Nhưng giọng trầm của Thap khiến cậu dừng bước.

“Cảm ơn vì đã giúp tôi lần này, và cả lần ở trước bệnh viện mấy ngày trước nữa.” Thap nói. In quay lại, muốn nhìn rõ mặt người nói để chắc chắn mình không nghe nhầm. Dù vẻ mặt anh không quá tình nguyện nhưng cậu cũng không để tâm mà chỉ ậm ừ đáp lại, rồi quay lưng đóng cửa phòng nhẹ nhàng, để vị khách không mời nghỉ ngơi. Còn cậu trở về phòng ngủ đối diện.

Về phần Thap, khi In còn ở trong phòng, anh đã quan sát xung quanh và đoán được đây từng là phòng của ai. Trên tường phía trên bàn học vẫn còn những bức ảnh của In từ nhỏ đến thời trung học. Sau khi chủ nhà rời đi, anh tò mò bước đến xem kỹ hơn. In thời nhỏ trông rạng rỡ và vui tươi hơn nhiều so với người anh biết bây giờ khiến anh tự hỏi liệu hồi đó cậu có giỏi cãi nhau như hiện tại không.

Anh không thể hiểu nổi tại sao cậu học sinh trung học mặc đồng phục quần xanh trong ảnh lại chọn trở thành một thầy bói khi lớn lên, một nghề mà anh vốn đã có thành kiến. Một phần vì mẹ và em gái anh quá mê tín với những lời tiên tri, thậm chí bắt anh làm đủ thứ để ‘giải hạn’ theo lời khuyên. Điều này khiến một người không tin vào chuyện huyền bí như anh cảm thấy mất thời gian. Hơn nữa, những trải nghiệm tệ hại trong đời anh liên quan đến những người tự xưng là thầy bói cũng góp phần vào định kiến ấy.

Ngày đầu gặp In, khi cậu nói rằng mình thấy hình ảnh anh gặp nguy hiểm thì điều đó càng củng cố suy nghĩ của anh rằng mình đúng. Nhưng khi mọi điều cậu nói trở thành sự thật, dù không muốn thừa nhận và cố cho rằng đó là trùng hợp thì nhiều thứ đã khiến anh bắt đầu dao động với niềm tin cũ trong lòng.

Vào khoảng hơn 3 giờ sáng, In nghe tiếng động lạch cạch từ phòng ngủ nhỏ, dấu hiệu cho thấy người kia đã dậy. Cậu lấy khăn tắm lớn, vào nhà tắm trong phòng mình để chuẩn bị. In chọn mặc quần jeans ngắn trên gối và áo thun trắng cho thoải mái vì phải ngồi xe lâu. Nửa tiếng sau, cậu kéo vali ra khỏi phòng nhưng bất ngờ dừng lại khi cửa phòng đối diện cũng mở ra cùng lúc. Thap với dáng người cao ráo mặc bộ đồ gần giống cậu một cách khó chịu là áo thun trắng và quần jeans dài vừa vặn. Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt sắc sảo của anh nhìn xuống chiếc vali cạnh người nhỏ bé.

“Để tôi cầm xuống cho thì hơn, tay cậu vẫn chưa khỏi hẳn mà.” Câu nói ấy lẽ ra đã dịu dàng hơn nếu người kia không nói bằng giọng cộc lốc như thường lệ. Và khi thấy mình không cần phải cố sức nữa thì cậu liền buông tay khỏi chiếc vali đang cầm, để người tự nguyện vác nó xuống tầng thay. Người đàn ông cao lớn xách lỉnh kỉnh hành lý của hai người xuống tầng.

Khoảng thời gian một tháng có thể không quá dài, vì mỗi năm vào ngày giỗ bố mẹ, In đều trở về nhà ở Mae Hong Son và ở lại đó khoảng một tháng trước khi quay lại Bangkok. Nhưng lần này lại khác, bởi cậu không đi một mình mà có thêm người đồng hành và cả hai phải sống cùng nhau. Theo kế hoạch mà Dao dự đoán thì cảnh sát có lẽ sẽ giải quyết xong vụ án, nguyên nhân của mọi rắc rối trong vòng một tháng. Thế nhưng thực tế thì In chẳng thể yên tâm được chút nào, bởi mỗi lần cậu đưa tay can thiệp vào số phận của người khác thì hậu quả đều đổ dồn vào bản thân theo chiều hướng tiêu cực. Và từ những hình ảnh hiện lên trong đầu, In có thể lờ mờ đoán được rằng kể từ giây phút này trở đi, cuộc sống vốn yên bình của cậu sẽ bị khuấy đảo bởi người đàn ông tên Thapfah này.

Chiếc ô tô Nhật bắt đầu lăn bánh rời khỏi khu dân cư ở ngoại ô Bangkok đúng như thời gian đã hẹn trước. Lần này, tài xế là người mới thay cho chủ xe đang ngồi ở ghế phụ phía trước. Bầu không khí trong khoang xe trở nên ngột ngạt vì không ai mở lời. Thực ra, đáng lẽ có thể bỏ qua chuyện đó nếu như cả hai không phải sống chung suốt một tháng, hoặc có thể hơn nếu cảnh sát tìm ra bằng chứng buộc tội hung thủ. Từ sau khi mất người thân, cậu vốn không giỏi giao tiếp nhưng đành phải cố gắng bước ra khỏi vỏ bọc quen thuộc của bản thân.

“Nếu anh thấy mệt thì cứ dừng lại nghỉ ở đâu cũng được.”

Mãi đến khi xe chạy vào đường cao tốc châu Á đoạn tỉnh Phra Nakhon Si Ayutthaya thì In mới lên tiếng bằng giọng điềm đạm.

“Tôi ổn. Cứ lái tiếp cũng không mệt gì lắm.” Thap đáp rồi liếc nhìn người bên cạnh một lúc trước khi quay lại tập trung vào con đường trước mặt, “Nếu cậu buồn ngủ thì cứ nghỉ đi.”

“Không sao, tôi ngồi với anh cho vui.” Vì tối qua In đi ngủ sớm hơn mọi khi nên giờ đây cậu hoàn toàn tỉnh táo.

“Ngồi im lặng thế này thì cũng chẳng khác gì ngủ cả.”

Dù lời nói có vẻ mỉa mai, nhưng giọng điệu lại mang chút đùa cợt khiến người nghe phải lén nhìn nghiêng gương mặt sắc sảo ấy một cách ngạc nhiên.

“Tôi không biết phải nói gì. Chúng ta cũng đâu có thân thiết đến mức đó.”

Thậm chí trong lòng In còn nghĩ rằng ‘gọi là ghét nhau có khi nghe hợp lý hơn’. Và có vẻ như người kia cũng đồng ý nên chẳng nói gì thêm, để lại không gian trong xe chỉ còn lại tiếng điều hòa và tiếng máy vọng từ bên ngoài.

Quãng đường từ Bangkok đến Mae Hong Son mất khoảng mười tiếng. Thap lái xe theo tuyến đường cắt ngang tỉnh Chiang Mai như In chỉ dẫn, vì đường này gần với ngôi làng họ sẽ đến hơn. Tuy không quá dốc như một số làng vùng cao khác nhưng đường ngoằn ngoèo uốn khúc khiến thời gian di chuyển kéo dài hơn dự kiến. Mãi mới đến được ngôi làng Phudao.

Người dân trong làng chủ yếu là người Shan (Thái lớn), vẫn giữ nguyên phong tục và lối sống truyền thống đầy cuốn hút. Họ vẫn làm nông nghiệp là chính. Thật may mắn khi bố mẹ của In đã cùng nhóm của mình đến đây để giúp phát triển cộng đồng, từ đó thân thiết với người dân nơi đây và mua được mảnh đất nhỏ dựng căn nhà gỗ đúng như mơ ước. Dù bố mẹ không còn nữa nhưng In vẫn luôn được hưởng ân huệ từ những việc tốt họ đã làm. Mỗi lần cậu trở về thì luôn có những người hàng xóm tốt bụng chào đón. Và may mắn thay, làng Phudao chưa mở cửa đón khách du lịch như nhiều làng khác trong tỉnh nên nơi này rất thích hợp để một người nào đó trốn tránh kẻ đang truy lùng để giết hại mình.

Tầm hơn bốn giờ chiều, chiếc xe quen thuộc đã đến ngôi làng Phudao và họ có thể nhận ra từ tấm biển gỗ nhỏ trước cổng làng. Dọc đường đi, In liên tục chỉ đường, dù thật ra họ có thể đến sớm hơn nếu không vì cậu liên tục đề nghị dừng lại ở các trạm xăng để uống cà phê đến hai, ba lần. Chưa kể họ còn ghé cửa hàng đặc sản mua quà đến mức đầy cốp xe. Nhưng ít ra điều đó cũng khiến Thap không quá mệt mỏi vì phải ngồi lái suốt mấy tiếng liền.

Ngôi nhà gỗ hai tầng nhỏ nhắn màu trắng sạch sẽ nằm cuối con đường trên một ngọn đồi nhỏ, khá xa các nhà khác nhưng lại toát lên vẻ yên bình và ấm cúng. Xe được đậu trong sân, nơi mà cậu đã xuống mở cổng từ trước và cứ để mở như vậy kể cả khi Thap đã đậu xe và bước xuống. Đôi mắt sắc của anh quét nhìn xung quanh, nơi được trồng đầy cây cối hoa lá một cách ngăn nắp. Dù không có người ở nhưng có vẻ đã được chăm sóc cẩn thận. Khi thấy In đang mở cốp xe lấy hành lý thì Thap mới rời mắt khỏi quang cảnh để đến giúp mang hai chiếc vali vào nhà.

Khi cánh cửa gỗ được mở ra, ánh sáng cuối chiều len lỏi vào chiếu rọi không gian bên trong. Bên trái là phòng khách với bộ ghế mây bọc nệm hoa màu nhạt. Từ chỗ đứng có thể nhìn thấy cầu thang dẫn lên tầng hai. Đôi chân dài bước theo chủ nhà, đi dọc hành lang, qua phòng tắm dưới gầm cầu thang và đến khu bếp ở phía sau.

“Dù không có người ở nhưng nhà sạch thật đấy.” Thap nói như muốn dò hỏi.

“Tôi thường trở về đây vào khoảng thời gian này mỗi năm nên chú trưởng thôn bảo người đến dọn dẹp sẵn rồi.”

“Ý cậu là cậu để lại chìa khóa nhà cho họ à?” In đoán được Thap đang nghĩ gì.

“Người ở đây rất đáng tin. Dù anh để đồ quý trong nhà rồi để cửa mở thì cũng không mất gì đâu.”

“Con người thì chỉ biết mặt chứ đâu biết lòng.” Thap có vẻ không tin lời cậu.

“Tôi không nói để mong anh sẽ tin nhưng cứ sống ở đây rồi anh sẽ biết, người tốt vẫn còn nhiều  trên thế giới này.” In mỉm cười nói rồi dẫn đường lên cầu thang, “Để tôi đưa anh lên xem phòng ngủ trước. Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi rồi tối xuống ăn cơm sau cũng được. Chú trưởng thôn sẽ cho người đem cơm đến.”

Dù In không trực tiếp chào hỏi trưởng thôn nhưng vì ngôi làng này nhỏ nên khi có chiếc xe quen thuộc vào làng, thể nào cũng có người báo cho trưởng thôn rằng cậu đã về. Trước đó, cậu cũng đã gọi điện thông báo hai ngày trước, dù sóng điện thoại di động ở đây chập chờn, nhưng nhờ có điện thoại bàn nhà trưởng thôn nên liên lạc từ xa vẫn khá tiện.

Tầng hai của ngôi nhà được chia làm hai phía, với phòng tắm nằm đối diện cầu thang. Bố mẹ In vốn chưa từng có cơ hội ở lại trước khi họ qua đời, nhưng mọi nội thất đã được chuẩn bị từ lúc họ còn sống. In chọn để Thap ở phòng phía sau, vốn là phòng ngủ của mình, còn bản thân thì ở phòng phía trước, nơi cậu vẫn ngủ mỗi khi về đây.

“Thật ra phòng này là của tôi, nhưng tôi chưa từng ngủ ở đây.” In nói và đảo mắt quan sát xem căn phòng có bừa bộn không.

Vì sóng điện thoại trong làng khá yếu, lúc có lúc không nên In có một sở thích mới là đọc sách. Phòng ngủ vốn của cậu từ đó đã trở thành thư viện mini một cách tự nhiên.

Cậu đi mở cửa sổ một cách vụng về vì chỉ còn một tay thuận, nhưng rồi cánh tay đang vươn lên để gạt chốt cửa sổ khựng lại, bàn tay to lớn của người kia đã chồng lên, giành lấy việc ấy. Sau đó, Thap đi mở nốt cánh cửa sổ còn lại một cách thành thạo, để lại phía sau hương nước hoa nhè nhẹ vấn vương quanh cậu – người giờ đây chỉ có thể mím chặt môi, ngực đập liên hồi một cách khó hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play