Sau khi người bạn đến tham vấn về trường hợp của một bệnh nhân, lo sợ rằng những suy nghĩ và nỗi lo lắng có thể trở thành sự thật thì sáng nay, trước khi bắt đầu ca trực kiểm tra bệnh nhân, chàng trai trẻ đã tách ra để đến phòng nghỉ đặc biệt của bệnh nhân mà người bạn đã nhờ tư vấn. Bởi vì câu nói: 

“Tao không biết tao có nghĩ nhiều quá không nhưng tao muốn mày gặp chồng của bệnh nhân một lần rồi mày sẽ hiểu, Thap.”

Vì thế, anh đến hỏi y tá đứng trước khu vực phòng bệnh để xem hồ sơ khám bệnh. Đôi mắt sắc bén của anh lướt qua bản ghi chép bệnh án một lúc, trước khi ánh nhìn của anh dừng lại ở một người đàn ông trung niên cao lớn vừa bước ra từ phòng nghỉ của bệnh nhân số 510 – chính là phòng của bệnh nhân mà anh đang xem hồ sơ. 

"Đó là người nhà của bệnh nhân à?” Anh hỏi y tá đang đứng trước mặt, chờ nhận lại hồ sơ từ anh. 

“Vâng ạ, nhưng trường hợp này có vấn đề gì sao, bác sĩ Thap? Vì hôm qua bác sĩ Kant cũng đến dặn dò y tá phải thường xuyên vào kiểm tra bệnh nhân.” 

“Không có gì đâu, bác sĩ Kant chỉ lo lắng vì lý do bệnh nhân nhập viện thôi.” Cô y tá gật đầu tỏ vẻ hiểu khi biết lý do. 

“Cảm ơn nhiều nhé.” Chàng trai trẻ đưa lại hồ sơ điều trị cho y tá. Khi thấy người đàn ông vừa nãy đi về phía khu vực thang máy, nơi lúc này vắng tanh vì vẫn còn sớm thì sự tò mò từ lời kể của người bạn khiến anh bước theo người đó.

Ngay khi Thap nghe thấy giọng nói căng thẳng của người đàn ông đang nói chuyện điện thoại, đôi chân của vị bác sĩ trẻ dừng lại. Anh chọn núp sau bức tường không xa chỗ người đàn ông đang đứng. 

“Tao không giết được nó, nó bỏ trốn khỏi nhà và có người đưa nó đến bệnh viện mất rồi.” Giọng nói ấy đầy căng thẳng và bực bội, đủ để người nghe nhận ra, “Giờ nó vẫn chưa tỉnh, nhưng chắc chắn sẽ không thể ra tay ở đây được. Chờ nó về nhà, tao sẽ dùng cách cũ để xử lý nó, để người khác nghĩ rằng nó tự sát giống như bố mẹ nó.” 

Thap đứng sững sờ, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và không để lộ bất kỳ âm thanh nào khiến đối phương phát hiện. Tuy nhiên, anh không hề hay biết rằng, khi anh lặng lẽ rời khỏi chỗ đó thì bóng của anh lại hiện lên trên cửa kính đối diện và ánh mắt của người đàn ông kia đã kịp nhìn thấy. 


Bàn tay rắn chắc của Thap lập tức bấm gọi cho người bạn thân ngay khi rời khỏi khu vực phòng bệnh nhân trên tầng đó. Chỉ một lúc sau, đầu dây bên kia bắt máy nhưng chưa kịp nói gì, Thap đã vội vào thẳng vấn đề: 

“Đúng như mày nghĩ thật đấy, Kant. Chồng của bệnh nhân định giết cô ấy rồi ngụy tạo thành vụ tự sát.” 

“Mày biết được bằng cách nào vậy, Thap?” Giọng Kant hỏi lại đầy kinh ngạc. 

“Tao tình cờ nghe được nó nói chuyện điện thoại với ai đó.” Đầu dây bên kia thở dài, “Nó còn nói sẽ ra tay lần nữa khi bệnh nhân về nhà.” 

“Vậy giờ phải làm sao?” 

“Tao sẽ báo chuyện này cho một người bạn làm cảnh sát ở khu vực này trước. Ít nhất, cậu ta có thể tìm cách giải quyết tốt hơn tụi mình.” 

Sau khi cúp máy với bác sĩ Kant, Thap trở lại khu vực bệnh phòng của mình để kiểm tra bệnh nhân như thường lệ mỗi sáng. Nhưng trước khi vào trong, anh quyết định gọi cho một người bạn thời trung học là Đại úy Ton, một sĩ quan cảnh sát mà anh vẫn giữ liên lạc để xin ý kiến tư vấn. 

Thap kể lại sự việc, cẩn thận tránh tiết lộ thông tin của bệnh nhân theo đúng đạo đức nghề nghiệp. Nhưng chưa kịp nói hết, giọng nói từ đầu dây bên kia khiến nét căng thẳng trên khuôn mặt anh càng rõ rệt hơn. 

“Bệnh nhân mà mày nhắc đến là cô Thara Dechawanich, đúng không?” Câu hỏi khiến anh ngạc nhiên. 

“Sao mày biết?”

“Tao và đội vừa được điều động để nhận vụ này.” Mọi chuyện bắt đầu phức tạp đúng như anh đã nghĩ, “Cô Thara là chủ một dự án bất động sản nổi tiếng. Tháng trước, cô ấy vừa mất cả bố lẫn mẹ trong một vụ tai nạn xe hơi và nghi phạm chính là ông Kasidit, chồng của cô ấy. Có nhân chứng khai rằng họ đã cãi vã trước đó.” 

“Mày định nói là thằng đó giết bố mẹ cô ấy à?” 

“Tao chưa thể kết luận bởi hắn vẫn chỉ là nghi phạm thôi. Hiện đội tao đang tìm kiếm bằng chứng. Nếu được, mày cố giữ cô Thara ở lại bệnh viện lâu thêm một chút nhé.” Thap tiếc nuối vì đã không nghĩ đến việc ghi âm đoạn hội thoại của người đàn ông kia, vì ít nhất nó cũng có thể là bằng chứng mạnh hơn lời khai miệng của anh. 

“Chuyện đó không khó, vì giờ bệnh nhân vẫn chưa tỉnh.” 

“Mày cũng phải cẩn thận đấy vì Kasidit có quyền lực và mối quan hệ rất đáng gờm. Nếu hắn biết mày phát hiện ra kế hoạch của hắn, hắn sẽ không để mày yên đâu.” 

“Ừ… Vậy mày cần bao lâu để tìm bằng chứng?” 

“Tao không trả lời chắc chắn được, nhưng tao sẽ cố đóng vụ này nhanh nhất có thể, chậm nhất  là không quá một tháng vì cấp trên cũng đang hối thúc.” 

Thap gật đầu đồng ý trước khi cúp máy khi cô y tá phụ tá ra hiệu từ xa rằng đã đến giờ kiểm tra bệnh nhân. Chàng trai trẻ đưa tay bóp sống mũi để giảm căng thẳng một lúc rồi gạt bỏ mọi chuyện sang một bên để trở lại làm việc. 

Một tuần trôi qua kể từ ngày In đi khám bác sĩ sau khi ngã xe đạp khiến cổ tay bị bong gân và phải băng thun. Hôm nay là ngày hẹn kiểm tra lại. Đồng hồ trên màn hình điện thoại hiển thị 9:30 sáng, trong khi giờ hẹn là 10 giờ. 

Người nhỏ nhắn bước xuống từ taxi ở con đường lớn trước cổng bệnh viện, không để xe vòng vào tận cửa như lần trước vì thấy có nhiều xe đang đậu chờ ở khu vực đó nên cậu sợ sẽ gây ùn tắc và mất thời gian. Nhưng rồi đôi mắt to tròn của cậu bắt gặp một bóng lưng quen thuộc của một người cao lớn, mặc áo sơ mi xanh nhạt và quần tây đen đang bước đi phía trước cách cậu không xa. Tuy nhiên, đúng lúc người đó chuẩn bị băng qua con đường nhỏ trong khuôn viên bệnh viện thì một chiếc xe lao tới nhanh như chớp. Không kịp suy nghĩ, In vội chạy tới nắm lấy cánh tay người đó, kéo mạnh về phía vỉa hè nơi cậu vừa đứng. Lực kéo khiến cậu ngã nhào, bàn tay tưởng chừng sắp lành lại đau nhức hơn khi cậu vô tình chống tay trái xuống đất. Về phía Thap thì anh cũng ngã không khác gì. Một lúc sau, khi chàng trai trẻ lấy lại bình tĩnh và đứng dậy thì cánh tay phải lộ ra ngoài tay áo sơ mi được xắn lên cho thấy vết trầy xước rỉ máu.

“Cậu đứng dậy được không?” Bàn tay to lớn đưa ra, ý muốn người nhỏ bé nắm lấy để đỡ đứng lên. Vì cơn đau ở cổ tay trái, In đành đưa tay nắm lấy tay đối phương và kéo mình đứng dậy từ mặt sàn xi măng. 

“Qua đường kiểu gì mà không nhìn xe thế?” Khi đứng đối diện nhau, In lập tức lên tiếng trách móc. 

“Chuyện của tôi.”  Dù trả lời như vậy nhưng trong lòng Thap lại tự nhủ rằng anh đã nhìn kỹ và không thấy xe nào chạy tới lúc băng qua đường. Tuy nhiên, tốc độ của chiếc xe khiến anh không kịp phản ứng. Anh không dám nghĩ nếu người nhỏ bé này không kéo anh lại thì chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng cái miệng nhanh hơn suy nghĩ mỗi khi đứng trước người này khiến Thap thốt ra lời trái ngược với những gì anh nghĩ. 

“Miệng kiểu này đáng lẽ nên để…” In ngắt lời ngay khi đôi mắt to tròn nhìn thấy vết máu rỉ ra ở bắp tay phải của người cao lớn trước mặt. “Cánh tay anh bị thương kìa!” 

In cố gắng nắm lấy tay Thap để kiểm tra vết thương, nhưng người cao lớn lại ngoan cố né tránh như trẻ con, khiến người nhỏ hơn lườm với vẻ không hài lòng.

“Vết thương thế này thì nhằm nhò gì.” 

“Vậy thì mau đi xử lý vết thương đi, không thì sẽ thành vấn đề thật đấy!” 

“Cậu nói mình đi thì hơn.” 

Ngay sau câu nói đó, người nhỏ bé nắm lấy tay còn lại của Thap, tay mà có vẻ ít đau hơn bên phải đang rỉ máu rồi kéo mạnh để bước vào bệnh viện, hy vọng đối phương được xử lý vết thương trông nặng hơn cổ tay bong gân của cậu nhiều. Trong lòng cậu thầm nghĩ, hình ảnh hiện lên trong đầu cậu đã thực sự xảy ra. Nếu Thap vẫn không tin hay cẩn thận hơn thì có lẽ lần sau anh sẽ không may mắn có người kịp cứu như hôm nay. 

Cả hai bước vào tòa nhà khám ngoại trú ở phía trước bệnh viện. Ngay lập tức, một ánh mắt đang đứng chờ cà phê trước quán gần đó nhìn thấy họ và vội bước tới. 

“Thap, cánh tay mày!” Bác sĩ Pong nhanh chóng quan sát vết thương trên người bạn. 

“Suýt bị xe tông.” 

“Suýt bị xe tông?” Người bạn lặp lại, giọng kinh ngạc, “Xe gì mà tông mày?” 

“Xe hơi, nhưng tao không nhớ rõ nhãn hiệu.” 

“Xe hơi! Mày nói cứ như bị xe đồ chơi tông ấy!” 

“Có gì to tát đâu, chỉ là vết trầy xước thôi mà.” Pong thở dài ngao ngán trước câu trả lời của bạn, rồi nhìn sang người nhỏ bé đứng bên cạnh, “Cậu In.” 

“Chào bác sĩ ạ.” In chào, giơ bàn tay còn cử động tốt lên vẫy. Hành động này khiến bác sĩ phụ trách ca bệnh khẽ nhíu mày. 

“Cậu ấy cứu tao nên cả hai cùng ngã.” Thap giải thích, trả lời câu hỏi trong đầu người đang tỏ vẻ bối rối. 

“Chắc phải chụp X-quang lại rồi, cậu In.” Bác sĩ Pong nói, nắm cổ tay người nhỏ bé để kiểm tra sơ bộ bằng mắt, rồi quay sang người bạn thân đang định chuồn đi, “Mày cũng đi cùng luôn, tao sẽ xử lý vết thương cho.” 

Thap đảo mắt chán nản nhưng đành làm theo lời bạn mà bước theo sau cả hai đến thang máy, hướng tới tầng có phòng khám của bác sĩ Pong. Lúc này vẫn còn vài chục phút trước khi anh bắt đầu khám bệnh nhân đầu tiên theo lịch hẹn, là In. 

“Vết thương cũ chưa lành, giờ lại thêm vết mới, Thap.” Pong cằn nhằn về sự bất cẩn của bạn ngay khi cửa thang máy đóng lại nên chỉ còn ba người bên trong, “Cứ như có người cố ý chơi mày tới chết vậy.” Câu nói khiến người nhỏ bé đứng giữa hai bác sĩ đưa mắt nhìn qua lại đầy tò mò. 

“Ba ngày trước, xe mày bị tông tan nát nên phải đưa vào xưởng. May mà túi khí hoạt động.” 

“Tai nạn xảy ra là chuyện bình thường mà.” Thap đáp lại, tỏ vẻ không quan tâm. 

“Rồi hôm qua, có kẻ cầm kéo lao vào đâm mày nhưng mày tránh kịp nên chỉ bị trúng cánh tay.” Pong chỉ vào vết thương đang rỉ máu nhiều hơn, “Mày vẫn cho đó là tai nạn bình thường sao?” 

“Thằng Kant đúng là không nên kể chuyện này với mày.” Thap lườm bạn, bực mình vì bị cằn nhằn một tràng dù anh biết rõ đó không phải tai nạn hay sự tình cờ. Một kẻ mất trí nào đó đã cầm kéo nhọn lao vào đâm anh khi anh rời bệnh viện để gọi taxi về nhà, sau khi xe của anh bị đưa vào xưởng vài ngày trước. May mắn là anh kịp phản ứng nên chỉ bị trúng cánh tay thay vì ngực như ý định của kẻ đó. 

“Nói thật, Thap, tao thấy chuyện này chưa dừng lại đâu. Dù mày có báo cảnh sát mọi vụ việc nhưng rõ ràng, dù là vụ đơn giản thì họ vẫn không bắt được kẻ gây ra.” 

Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Thap lách người bước ra để cắt ngang cuộc trò chuyện không có dấu hiệu kết thúc. Pong nhìn theo với vẻ lo lắng rồi quay sang người nhỏ bé đang mỉm cười nhẹ và ra hiệu cho anh bước ra trước, còn cậu đi theo sau. 

“Mày bảo y tá đưa cậu ấy đi chụp X-quang trước đi, không biết tình trạng có tệ hơn không nữa.” Thap nói với bạn khi bước vào phòng khám của Pong, mắt nhìn vào tay của người nhỏ bé. 

“Ừ, đúng rồi.” Bác sĩ phụ trách ca bệnh đáp như vừa nhớ ra, rồi quay sang bệnh nhân của mình, “Cậu In có đau lắm không? Tôi sẽ bảo y tá đưa cậu đi chụp X-quang trước vì hôm nay cậu đã có lịch hẹn với tôi rồi.”

“Đau một chút thôi nhưng chắc không nặng hơn trước bao nhiêu đâu.” In trả lời bác sĩ Pong rồi quay sang nhìn người cao lớn đang ngồi xuống ghế làm việc của chủ phòng, “Đúng như tôi đã nói với anh, phải không? Rằng anh đang gặp vận hạn lớn liên quan đến công việc, và người khiến anh rơi vào nguy hiểm là một người đàn ông cao to, da trắng.” 

Pong ban đầu chỉ tò mò lắng nghe cuộc trò chuyện giữa bạn mình và bệnh nhân, vì anh nghĩ Thap có hứng thú với In. Nhưng những gì nghe được khiến anh chàng bác sĩ trợn mắt kinh ngạc. Lời In nói cứ như mắt thấy tai nghe, dù anh chắc chắn người nhỏ bé này không thể biết được chuyện đã xảy ra. Chỉ có anh, Thap và Kant là những người bàn bạc về chuyện này, có lẽ thêm cả Đại úy Ton nữa. 

“Cậu In cũng biết chuyện này sao?” Pong không kìm được sự tò mò.

“Vậy là những gì tôi nói đều đúng, phải không ạ?” Pong gật đầu xác nhận, “Tiếc là bạn của bác sĩ không tin tôi nói thật nên anh ta cứ để mình rơi vào nguy hiểm mà không hay biết. Ba lần trước anh ta may mắn lắm, nhưng không phải lần nào cũng may như vậy đâu.” Câu cuối, In quay sang nhìn người được nhắc đến, nhấn mạnh từng từ để đối phương nghe rõ hơn. 

“Khoan đã, ý tôi là làm sao cậu In biết được những chuyện này, khi mà bọn tôi…” 

“Cậu ta là thầy bói, giỏi đoán mò.” Thap cắt lời bạn ngay lập tức. Nhưng điều đó không nằm ngoài dự đoán của In nên người nhỏ bé chỉ đứng yên, không buồn tranh cãi để phí sức. 

“Vậy là Thap thực sự đang gặp nguy hiểm, đúng không?” Hai người còn lại trong phòng nhìn bác sĩ chủ phòng với vẻ ngạc nhiên, “Chuyện này là do nó nghe lén được gã kia nói chuyện điện thoại với ai đó về kế hoạch giết vợ mình. Tôi cá là gã đó biết Thap nghe được nên mới tìm cách triệt hạ để bịt miệng.” 

“Mày cũng tin mấy chuyện này à?” Thap hỏi bạn, giọng bực bội. 

“Thôi được, giờ tôi sẽ gọi y tá đưa cậu In đi chụp X-quang trước. Còn mày, tao sẽ xử lý vết thương cho. Mà này, mày đã báo cảnh sát chưa?” Thấy bạn lắc đầu, bác sĩ trẻ bực mình chửi thề, “Đm, Thap! Mày muốn chết oan uổng hay sao?” 

“Tao cũng định đưa cậu đi chụp X-quang trước.” Pong nói. Cô y tá trong phòng gật đầu đồng tình như biết rõ chuyện, “Y tá làm chứng được.” 

“Đúng ạ. Bác sĩ Thap tự đi hỏi kết quả X-quang từ y tá đấy.” Cô y tá thêm vào. 

“Anh ta chỉ làm cho có lệ thôi, bác sĩ ạ.” In đáp. 

“Tùy cậu In muốn tin thế nào thôi.” Pong ngẩng lên sau khi băng bó xong, “Tôi nói với tư cách bạn thân lâu năm của nó. Thap cứng miệng lắm nên cậu In chắc phải nhẫn nại với nó nhiều đấy.” 

“Chẳng liên quan gì đến tôi.” In lẩm bẩm. 

“Không ưa nhau mà vẫn lo cho nhau thế này cơ à.” Pong trêu, nhưng In biết bác sĩ đang ám chỉ mình và người kia. Cậu chọn bỏ qua vì chuyện đó chẳng có khả năng xảy ra. 

In tự trách mình trong lòng vì đã nhúng tay vào chuyện của người khác khiến bản thân bị đau. Nhưng thật ra, cậu không thể làm ngơ nên mới ra tay giúp, để rồi kết cục là cậu tự làm mình đau như mọi lần. Dù vậy, cậu vẫn tin rằng mình làm thế không phải vì lo lắng, mà chỉ vì lòng nhân đạo, không thể để một con người chết trước mắt mình. 

Sau khi Thap báo cảnh sát về vụ bị xe tông, Đại úy Ton bắt đầu lo lắng và liên lạc để gặp trực tiếp thảo luận nghiêm túc tại nhà Thap vào buổi tối. Khi tan làm, Thap lập tức về nhà nhưng có vẻ chậm hơn bạn vài phút. Vừa bước vào phòng khách, anh đã thấy Ton ngồi đó cười gượng với anh, đối diện là mẹ và cô em gái tinh quái. Không cần đoán cũng biết họ đã tra hỏi Ton đủ thứ vì từ trước đến nay, Thap hiếm khi dẫn bạn về nhà. Cũng chẳng lạ khi mẹ và em gái nghi ngờ, nhất là khi Thap liên tục mang vết thương về nhà. May mà bố anh đang đi du lịch với bạn già ở Krabi, còn cậu em trai thứ hai bận công việc ở miền Nam vì làm thiết kế nội thất. Nếu cả nhà đông đủ thì chắc Thap phải đau đầu tìm cách giải thích thêm. 

“Thap!” Mẹ anh lao tới ngay khi thấy băng gạc trắng ở khuỷu tay. May mà vết thương ở bắp tay đã bị áo che kín. 

“Con vấp ngã trước bệnh viện thôi mẹ ạ. Chỉ là vết trầy nhỏ thôi.” Thap nói, cố tránh để mẹ lo. Nhưng khi nhìn sang người bạn thân đang làm vẻ mặt khó xử thì anh đảo mắt bất lực, vì có vẻ mẹ đã moi hết thông tin từ Ton rồi. 

“Còn nói nữa! Mẹ biết hết từ Ton rồi, con đang nhúng tay vào chuyện gì đó đúng như cậu In nói thật.” Thap nghe tên người này còn nhiều hơn tên mình. 

“Không có gì đâu, mẹ ạ.”

“Không phải chuyện đùa đâu, anh Thap! Anh Ton đã kể hết cho em và mẹ rằng anh bị thương liên tục như thế này là vì nhúng tay vào chuyện sinh tử của người khác rồi.” Cô em gái nói. Dù cô và mẹ không biết chi tiết vì đó là bí mật của đội điều tra nhưng từ lời tóm tắt của viên cảnh sát Ton thì không khó để hiểu rằng anh trai cô đang gặp nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng khi bị kẻ nào đó nhắm tới. 

“Mẹ cấm tuyệt đối… Thap không được đi đâu cho đến khi cảnh sát bắt được kẻ gây án!” 

“Mẹ ơi! Nhưng con còn phải làm việc, con còn bệnh nhân cần chăm sóc!” 

“Thap lúc nào cũng nói với mẹ như vậy, nhưng Thap có bao giờ nghĩ đến cảm giác của mẹ không? Thap lo cho người khác nhưng chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc của gia đình mình!” 

“Mẹ nói quá rồi ạ.” Chàng trai thở dài nặng nề khi thấy mẹ bắt đầu hiểu lầm anh vì quá lo lắng, xen lẫn chút tủi thân khiến nước mắt bà tuôn rơi không ngừng. Người cao lớn bước tới ôm mẹ để an ủi. 

“Nếu không muốn mẹ lo thì hãy làm theo lời mẹ, được không?” 

“Nhưng mẹ ơi…” 

“Nếu Thap cứu được người khác, gia đình họ chắc sẽ hạnh phúc. Nhưng nếu Thap xảy ra chuyện, con nghĩ mẹ và mọi người trong gia đình có chịu đựng nổi không?” 

Thap trầm ngâm, lòng nặng trĩu nhìn sang em gái và người bạn thân, cả hai gật đầu như đồng tình với lời mẹ. Anh rời khỏi vòng tay mẹ, cúi xuống nói khẽ, giọng bất lực vì không tìm được cách nào tốt hơn. Người đàn ông kia chắc chắn đã biết anh nghe lén, và chắc chắn sẽ không để anh sống sót làm nhân chứng. Anh không thể phủ nhận lời người nhỏ bé rằng anh đã may mắn sống sót qua ba lần, nhưng có thể sẽ không có lần thứ tư nếu anh vẫn ngoan cố ở lại đây. 

“Dạ, được rồi mẹ. Con sẽ làm theo lời mẹ.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play