Dù đã từng tự nhủ một cách chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại người kia lần thứ hai, nhưng đúng là ‘oan gia ngõ hẹp’. Bởi giờ đây, cậu đang đứng trước mặt bác sĩ Thapfah trong bộ blouse trắng. Sau lần gặp cách đây hai tuần, đôi mắt sắc bén của người này vẫn nhìn cậu với vẻ giễu cợt không hề thay đổi. Băng gạc quấn quanh cổ tay trái của cậu là hậu quả của việc chiếc xe đạp dùng để đi mua đậu nành và bánh quẩy sáng nay mất thăng bằng khi né một chiếc ô tô lao tới với tốc độ cao khiến cậu ngã nhào. Ngoài cổ tay bị bong gân phải quấn băng, cậu còn bị trầy xước ở đầu gối và khuỷu tay một chút. Nhưng những vết thương này chẳng khiến cậu khó chịu bằng ánh mắt của người đứng trước mặt. Nếu biết trước người này làm bác sĩ ở đây thì cậu đã chọn bệnh viện khác rồi.
“Sào bài đến mức trật tay à?” Lời chào hỏi khiến người nhỏ con lườm nguýt, chỉ muốn dùng bàn tay còn lành lặn tát vào mặt đối phương cho hả giận.
“Bác sĩ kiểu gì mà đi chọc ngoáy bệnh nhân thế? Nếu miệng mồm anh không tử tế thì đừng nói còn hơn.”
“Tôi không nói với tư cách bác sĩ, mà là anh trai của bạn cậu.”
“Vậy thì mở mắt ra mà nhìn, tôi không chỉ bị đau ở tay đâu!” Đôi mắt sắc bén quét qua cơ thể mảnh khảnh khiến người bị nhìn thoáng chút ngượng ngùng, nhưng cảm giác đó chỉ lóe lên rồi biến mất, “Thấy chưa? Tôi không sào bài đến trật tay nhé. Còn anh thì lo cho bản thân anh đi, rồi cẩn thận chết bất đắc kỳ tử đấy.”
“Vẫn chưa bỏ cái trò bói toán lừa người à?”
“Cứ chờ xem, cái miệng như anh sẽ khiến anh gặp xui cho coi. Tôi cá là chưa đến ngày tôi hẹn tái khám là anh đã phải ngồi nói chuyện với Diêm Vương trước rồi đấy!”
“Cậu tự bảo mình thì hơn. Nhìn tình trạng của cậu thì chắc cậu sẽ gặp Diêm Vương trước tôi đấy.” Người cao lớn bật cười khẽ trong cổ họng rồi quay lưng bước đi, để lại người nhỏ con lẩm bẩm chửi rủa theo sau. Trong lòng, cậu muốn nguyền rủa cái gã miệng lưỡi ấy, nhưng chưa kịp mắng thêm thì một hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu. In thấy một chiếc ô tô lao thẳng vào Thap, khung cảnh xung quanh quen thuộc chính là khu vực trước bệnh viện, ngay sau cánh cửa kính tự động trước mặt cậu.
Cậu lắc đầu vài lần để xua đi hình ảnh đó. Người kia vừa bảo những gì cậu thấy chỉ là vô nghĩa nên cậu quyết định không nhúng tay vào chuyện của gã đó, dù gã là anh trai ruột của bạn thân mình. Người nhỏ con lắc đầu lần nữa rồi bước ra ngoài chờ taxi về nhà, không biết rằng mình đang bị ánh mắt khinh miệt quen thuộc dõi theo. Thap vẫn chưa quay lại phòng làm việc trên tầng vì vừa nói chuyện công việc với một y tá đi ngang qua. Khi quay lại, anh thấy người nhỏ con đứng chờ xe bên ngoài cửa kính tự động. Từ phía trong bệnh viện, ánh mắt Thap vẫn quan sát đối phương từ khoảng cách không quá xa, kiểm tra xem vết thương của người kia có gì nghiêm trọng hơn không.
“Nhìn gì thế?” Một giọng nói kèm theo cái vỗ nhẹ vào vai khiến Thap rời mắt khỏi mục tiêu, “Tao định rủ mày đi ăn cơm, nhưng y tá bảo mày xuống dưới này mua cà phê rồi.” Pokpong, bác sĩ chuyên khoa xương khớp của bệnh viện nói và nhìn đôi tay trống không của bạn, rồi nhìn theo hướng mắt Thap vừa rời đi. Thấy người nhỏ con – bệnh nhân của mình thì anh ta quay lại nheo mắt nhìn bạn thân đầy tò mò.
“Gì chứ? Chẳng phải mày rủ tao đi ăn cơm sao?” Thap bị nhìn nên trừng mắt lại.
“Đi ăn là một chuyện, nhưng chuyện mày nhìn bệnh nhân của tao là thế nào… quen nhau à?” Thap nhận ra ánh mắt bạn mình không chỉ tò mò mà còn có gì đó sâu hơn. Anh thở dài rồi bước đi, nhưng Pokpong bám theo hỏi tiếp, “Nói thật đi, Thap. Bình thường mày đâu quan tâm chuyện của ai đâu.”
“Cậu ta là bạn của em gái tao.”
“Bạn của Dao?” Pokpong hỏi lại, giọng ngạc nhiên, “Thân lắm à?”
“Chẳng thân chút nào. Cậu ta chắc ghét tao rồi.” Lời kể khiến Pokpong nheo mắt nhìn bạn thân cùng khóa từ năm nhất, càng thêm nghi ngờ.
“Nhưng mà… nhỏ con, da trắng, má phúng phính thế này thì đúng gu mày luôn đấy, Thap.” Pokpong tiếp tục trêu, dù ánh mắt bực bội của Thap cho thấy anh không thích bị nói về gu của mình. Nhưng bạn thân bao năm đâu dễ sợ, “Giống hệt người yêu cũ mày hồi năm hai nhỉ.”
Thap bước nhanh để tránh nghe bạn lải nhải về quá khứ mà anh vẫn nhớ rõ. Người yêu cũ của anh là một nam sinh khóa dưới ở khoa khác, rất giống In. Nhưng anh không có ý định tiếp tục bất kỳ mối quan hệ nào với bạn thân của em gái, không chỉ vì chuyện này mà còn vì sự khác biệt về niềm tin giữa họ.
May mắn là In đã hoàn thành công việc phải nộp cho nhà xuất bản và website. Chỉ còn video dự đoán tử vi hàng tháng cần đăng lên YouTube vào tuần sau, mà cậu đã chuẩn bị xong. Coi như cậu may mắn vì không phải làm việc trong tình trạng này. Túi thuốc nhỏ chứa thuốc giảm đau được mở ra một cách khó khăn vì chỉ còn một tay hoạt động bình thường. Ngay khi nuốt viên thuốc trắng và uống nước, điện thoại reo lên, màn hình hiện tên Dao.
“In!” Giọng ngọt ngào vang lên khiến In nhăn mặt, “Anh Thap bảo gặp mày ở bệnh viện, nói tay mày bị bong gân. Mày bị gì nặng không? Sao không gọi báo tao?”
“Bình tĩnh, Dao. Tao chỉ ngã xe đạp, bong gân cổ tay, trầy đầu gối và cánh tay một chút chứ chưa chết đâu.” In chậm rãi giải thích.
“Tao lo cho mày thôi. Mày sống một mình thì làm gì có ai chăm sóc chứ?” Dao hạ giọng khi biết bạn thân không bị gì nghiêm trọng.
“Tao sống một mình bao lâu nay rồi nên có thế này thì tao vẫn tự lo được.”
“Mày lúc nào cũng ngại ngùng không đâu. Nếu anh Thap không gọi báo thì tao cũng đâu biết.” In nhướn mày ngạc nhiên.
“Anh mày gọi báo à?”
“Báo chứ. Nhưng lạ thật, anh Thap sao lại gọi báo về mày nhỉ? Hai người làm lành rồi đúng không?” Giọng Dao phấn khích khiến In bĩu môi khó chịu.
“Làm lành với ma ấy! Hôm nay anh mày còn chọc tao, bảo tay tao bong gân vì sáo bài nhiều quá đấy!” Tiếng cười vang lên từ đầu dây bên kia, “Tao với anh mày kiếp này chắc chẳng làm lành được đâu.”
“Đừng nói thế, In. Bình thường anh Thap không thế với ai đâu.”
“Mày chưa hiểu anh mày đủ thôi. Người ta ở nhà một kiểu, ra ngoài kiểu khác đầy ra đấy.”
“Nếu mày thực sự biết anh Thap thì mày sẽ thấy anh tao đáng yêu và ấm áp lắm…” Dao kéo dài giọng đầy khó chịu.
“Dẹo dẹo trẻ con thì ra chỗ khác chơi.” Dao cười phá lên, nghe giống hệt cách nói của anh trai mình.
“Rồi, để tao với tụi bạn qua thăm nhé?”
“Thôi khỏi. Tụi mày đến làm phiền tao hơn là thăm.” Tiếng cười vang lên, “Đừng báo tụi nó, không tụi nó lại lo lắng um sùm lên.”
“Biết rồi. Mà bạn bè lo cho mày lắm đấy, đặc biệt là thằng Tul.” In thở dài nặng nề, “Hỏi thật, mày biết nó nghĩ gì về mày không?”
“Không thấy là ngu rồi. Nó thể hiện rõ ràng thế còn gì.”
“Không định mở lòng với nó chút nào à? Mày cũng đâu ghét nó.”
“Không ghét nhưng cũng chẳng yêu… Người như tao ở một mình là tốt nhất.” Dao thở dài mệt mỏi. Lại một lần nữa cô cố giúp bạn mở lòng với ai đó ngoài tình bạn, nhưng xem ra không dễ. Dù cô đã nói thế từ khi mới thân nhau nhưng mọi nỗ lực vẫn vô ích. Dao đổi chủ đề, không quên dặn bạn ăn uống và uống thuốc đúng giờ trước khi cúp máy.
Sau khi thuốc ngấm, In ngã xuống sofa dài trước tivi. Khi tỉnh lại, chuông cửa trước nhà vang lên. Người nhỏ con khó nhọc ngồi dậy, tay lành lặn vuốt mặt qua loa. Đôi mắt tròn xoe nhìn đồng hồ treo tường chỉ sáu giờ tối, nghĩa là cậu ngủ gần cả ngày. Gọi lại chút tỉnh táo, In đứng dậy nhìn ra ngoài hàng rào gỗ thấp trước nhà. Một dáng người cao lớn quen thuộc đang đứng đó, tay cầm lỉnh kỉnh đồ đạc. In ra mở cổng ngay khi thấy, dù trong lòng trách Dao vì cậu đã dặn cô không được báo ai là cậu đang ốm.
“Dao báo Tul à?” In lên tiếng sau khi Tul đặt đồ ăn lên bàn gần bếp. Chàng trai quay lại nhìn In, ánh mắt thoáng khó chịu rồi chuyển sang vẻ thất vọng sâu kín. In không gặp Tul kể từ ngày nhận bằng tốt nghiệp vì cả hai bận rộn với công việc. Tul đang tiếp quản nhà hàng của gia đình, trông mệt mỏi hơn mọi khi nhưng gương mặt sắc nét và làn da nâu vẫn khiến anh trông cuốn hút như trước.
“Nếu Dao không gọi báo thì In cũng chẳng định nói với Tul đúng không?” Người nhỏ con cúi đầu, cảm thấy có lỗi vì khiến đối phương lo lắng.
“Xin lỗi, tụi tao nghĩ mày đang bận việc nhà hàng nên không dám làm phiền. Với lại, tao cũng chẳng bị gì nghiêm trọng cả. Đợi bác sĩ hẹn tái khám là tháo băng được rồi.” In nói, cười nhẹ như thể chẳng phải chuyện to tát gì.
“Dù bận thế nào, Tul vẫn luôn có thời gian cho In.” Tul đáp. In biết rõ ý của đối phương nên vội chuyển chủ đề, tò mò lục lọi túi đồ Tul mang đến. Hành động này khiến Tul, người đang cố bày tỏ cảm xúc đành từ bỏ ý định, “Yu với Song cũng biết chuyện của In, nhưng tụi nó bận không đến thăm được nên nhờ Tul mua đồ mang đến.”
In gật đầu. Cậu biết hai người bạn được nhắc đến đang bận khởi nghiệp. Yu vừa mở công ty sản xuất quảng cáo, có Song làm cổ đông. Nhìn đống bánh kẹo tụi nó nhờ Tul mua thì In nghĩ mình phải nhắn tin cảm ơn tụi nó sau rồi.
“Tul nhờ nhà hàng làm nhiều món lắm. Nếu In ăn không hết thì cất tủ lạnh, khi nào ăn thì hâm lại bằng lò vi sóng.” Tul nói.
“Thế giờ nhà hàng hết bận rồi hay sao mà mày đến đây được vậy?” In vừa nói vừa lấy miếng thịt lợn chiên thơm lừng trong túi, bỏ vào miệng nhai.
“Vẫn bận. Dạo này bố mẹ tao đi du lịch tỉnh lẻ với bạn bè nên tao phải trông nom cả nhà hàng.”
“Vậy giờ nhà hàng không ai trông à?”
“Tao nhờ quản lý trông hộ nhưng lát nữa phải về lại.” In gật đầu, đi lấy chai nước lọc nhỏ trong tủ lạnh đưa cho Tul, còn mình thì rót nước từ bình vào ly, uống một hơi cạn. Mọi hành động đều nằm trong tầm mắt Tul. In không nhờ Tul mở chai nước mà chọn uống từ bình, dù trước đây khi Tul đến, In luôn uống nước từ chai. Tul biết In không xem mình hơn một người bạn. In từng nói chuyện này nghiêm túc với anh từ năm ba. Nhưng chính Tul cố chấp ở lại, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ trở thành người đặc biệt khi In vẫn chưa có ai, “Hay In tạm đến ở nhà Tul đi? In ở một mình mà tay thế này thì làm gì được?”
“Được chứ. Tay phải tao vẫn dùng tốt mà.” In cười, đáp.
“Bố mẹ Tul không phiền, nếu người đến ở là In.”
“Thật mà, tao lo được. Công việc tao phải nộp cũng xong hết rồi. Coi như được nghỉ ngơi.”
“Vậy Tul sẽ ghé thăm thường xuyên…” Chưa nói hết, In đã giơ tay ngăn.
“Mày đi làm đi, đừng lo. Tao không yếu đuối thế đâu.” Tul định cãi, nhưng In nói tiếp, “Nếu tao gặp khó khăn thật thì tao sẽ gọi báo Dao vì nó cũng ró rảnh rỗi sẵn rồi.”
“Tul quan tâm không được à, In?” Đôi mắt Tul run rẩy nhìn In. In mím môi, khó chịu. Cậu không thích tình huống này. Nếu có thể, cậu không muốn bạn mình nghĩ về mình theo cách này, mà chỉ muốn cả hai vẫn là bạn thân như trước.
“Nếu là bạn thì tao luôn đón nhận. Nhưng nếu là gì khác… tao đã nói rõ với mày rồi.” Tul đứng lặng như thời gian ngừng trôi. Dù đã bao lần, anh vẫn không chấp nhận được. Nhưng thấy vẻ đau lòng không kém từ In thì Tul cố nở nụ cười gượng gạo.
“Vậy Tul không làm phiền In nữa. Có gì thì In gọi báo Dao nhé.”
“Ừ… cảm ơn mày vì mọi thứ, Tul. Và xin lỗi lần nữa.”
“In nói từ này nhiều quá rồi, biết không?” Tul cười khẽ, “Đừng quên khóa cửa cẩn thận.”
In gật đầu, tiễn bạn lên xe. Cậu đứng nhìn chiếc xe khuất dần rồi thở dài nặng nề. Cậu không từ chối Tul vì cả hai đều là con trai. Thực ra, khi mới biết yêu, cậu từng thích một đàn anh chơi bóng rổ ở trường. Nhưng cậu không có cảm xúc đó với Tul, cộng thêm những chuyện xảy ra vài năm qua khiến cậu sống một mình. Cậu sợ mất mát, sợ gắn bó quá mức với ai đó rồi không thể chịu nổi nếu một ngày họ biến mất mãi mãi.
Thực ra… cậu không mạnh mẽ như mọi người nghĩ đâu.
—
Cùng lúc, Thap đang bận rộn với một ca bệnh. Một bác sĩ đồng nghiệp đến xin ý kiến về cách điều trị một bệnh nhân được chuyển vào phòng cấp cứu vì cố tự tử bằng thuốc. Sau khi rửa dạ dày và ổn định, bệnh nhân được chuyển cho bác sĩ Kant phụ trách. Tuy nhiên, sau khi kiểm tra hồ sơ và lịch sử điều trị, Kant phát hiện bệnh nhân mắc tiểu đường nên đến xin ý kiến Thap – chuyên gia nội tiết và tiểu đường để định hướng điều trị.
“Chuyển ca này cho tao theo dõi tiếp cũng được.” Thap nói, đọc hồ sơ điều trị. Bệnh nhân nữ đã điều trị tại bệnh viện này từ lâu, nhưng chuyển viện cách đây hai năm, đúng lúc Thap bắt đầu làm việc tại đây.
“Tao theo dõi được, nhưng ngoài việc điều trị tiểu đường thì còn một vấn đề khác nữa.” Kant nói, mở một tập tin kết quả xét nghiệm máu vừa nhận khiến anh nghi ngờ và phải hỏi ý kiến Thap – người nổi tiếng là bác sĩ giỏi, từng tốt nghiệp loại ưu.
Thap đọc kỹ tài liệu, nhíu mày nhìn Kant: “Thủy ngân.”
“Chắc chắn không phải từ thuốc bệnh nhân uống để tự tử. Nguyên nhân nhập viện là do uống thuốc quá liều và thuốc đó không chứa chất này.” Kant nói, giọng căng thẳng, “Sau khi bệnh nhân được đưa vào thì cảnh sát đã đến điều tra. Nơi tìm thấy bệnh nhân không phải nhà cô ấy, mà là một con đường trong khu dân cư. Hàng xóm phát hiện và đưa đến bệnh viện, đồng thời báo cảnh sát để tránh hiểu lầm.”
“Mày nghi ngờ bệnh nhân bị nhiễm chất này từ đâu?”
“Và từ khi nào. Bệnh tiểu đường của cô ấy không được điều trị đúng cách. Lần kê thuốc gần nhất hai năm trước cho thấy cô ấy phải tiêm insulin, nhưng lịch sử điều trị hai năm qua bị thiếu. Tao hỏi chồng bệnh nhân nhưng anh ta không biết hiện tại cô ấy tiêm bao nhiêu insulin.”
“Nhiều người thân không biết chuyện này mà cứ nghĩ bệnh nhân tự lo được. Nhưng thực tế, người thân phải hỗ trợ quản lý thuốc và chăm sóc. Có nhiều ca bệnh nhân bị sốc mà người thân không biết họ dùng thuốc thế nào. Giờ kim tiêm insulin cũng có loại bút nên bệnh nhân có thể tự tiêm nếu không có người thân hỗ trợ.”
“Không biết có phải tao đa nghi không nhưng tao muốn mày gặp chồng bệnh nhân một lần, Thap. Rồi mày sẽ hiểu.”
“Ý mày là sao?”
“Tao sợ chất thủy ngân trong cơ thể bệnh nhân đến từ việc bị đầu độc với ý định sát hại…”