Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi, phá vỡ giấc ngủ của chủ nhân nó dù đã gần mười một giờ trưa. Nhưng cậu mới chỉ vừa hoàn thành công việc và ngả lưng nghỉ ngơi khoảng ba tiếng trước. Càng đến cuối năm, càng có nhiều tạp chí và trang web liên hệ mời cậu xem bói tử vi năm mới. Đôi mắt mệt mỏi từ từ mở ra một cách lười biếng, bàn tay uể oải định với lấy thiết bị đang reo inh ỏi làm phiền giấc ngủ kia, nhưng khi không chạm được, cậu buộc phải ngồi dậy. Cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình khiến cậu nhíu mày, nhận cuộc gọi với giọng ngái ngủ.
“Gì đấy?”
“Ê, mày tỉnh chưa In? Nghe giọng y như người vừa tỉnh ngủ vậy á.” Giọng nói kia có thể nghe dễ thương hơn nếu người nói không nói kiểu cụt lủn như thường lệ.
“Có chuyện gì thì nói luôn đi Dao. Tao còn muốn ngủ tiếp.”
“Đấy… với bạn thân mà cũng vậy luôn.” Câu nói nghe như trách móc nhưng In thừa biết người kia đang mỉa mai mình. Cũng phải thôi… In và Dao là bạn thân đúng nghĩa như lời cô ấy nói. Nếu tính nhóm bạn thân thời đại học hay đi cùng nhau, kể cả In thì có năm người. Nhưng người thân nhất chắc chắn không ai khác ngoài Thodao — cô gái có gương mặt xinh xắn nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, phần vì cô là con gái của một sĩ quan, lại có hai người anh trai không hề xem cô là cô em gái dịu dàng đáng yêu.
“Đừng có than thở nữa. Tao mới ngủ được vài tiếng nên không có tâm trạng cãi nhau với mày đâu.”
“Chuyện là như này…”
“Vào thẳng vấn đề. Mấy cái màn dẫn dắt mất nửa tiếng đó thì cắt đi.”
“Tao sắp kết hôn rồi.”
“Mày nói gì cơ?!” Câu trả lời khiến người đang ngái ngủ tỉnh hẳn. Làm sao mà cậu không bất ngờ được khi suốt thời gian qua cô bạn này không hề có dấu hiệu có người yêu, vậy mà bỗng dưng nói là sắp cưới, trong khi bọn họ mới nhận bằng tốt nghiệp chưa đầy một tuần nữa, “Đừng nói với tao là mày có bầu đấy nhé.”
“Cái mồm mày kìa In! Tao còn chưa từng làm gì với ảnh thì có bầu kiểu gì?” Giọng nói the thé quát qua điện thoại khiến In phải đưa máy ra xa khỏi tai.
“Thế cái ‘ảnh’ mà mày nói là ai? Mấy đứa còn lại biết chuyện chưa?”
“Tao đang nói với mày đầu tiên đấy vì có chuyện nhờ.”
Đúng như dự đoán, In chỉ biết thở dài chán nản. Đến cả chuyện cưới xin mà cậu cũng phải dính líu vào.
“Lại chuyện gì nữa? Mày còn chưa giải thích rõ ràng gì hết á.”
“Chuyện là như này… mẹ tao là fan ruột của mày, đúng không?”
“Khoan đã, mày lỡ miệng kể chuyện tao cho mẹ mày nghe hả Dao?!” In la lên vì sốc nhưng cô gái ở đầu dây bên kia vội vàng phủ nhận.
“Bình tĩnh đi, mẹ tao đâu phải người nhiều chuyện.” Người nghe chỉ biết thở dài buông xuôi và đã biết trước là sẽ có ngày này, “Vấn đề là mẹ tao cực kỳ tin những gì mày nói trong mấy clip xem bói trên YouTube. Lần này tao muốn nhờ mày nói vài lời để mẹ tao tin, chỉ vậy thôi.”
“Cái ‘vài lời’ của mày nghe đã biết không phải chuyện tốt lành gì rồi.” In đáp lại bằng giọng đầy nghi ngờ khiến người đầu dây bên kia cười khoái chí.
“Thật ra thì tao bị ép cưới.”
“Thời buổi nào rồi mà còn có chuyện ép cưới thế?”
“Mày cũng thấy là bất công đúng không?”
“Không hề. Tao còn muốn chúc mừng mày nữa đấy. Nếu không bị ép chắc cả đời này mày cũng chẳng kiếm được chồng đâu Dao à. Mẹ mày đúng là người mẹ vĩ đại.”
“Cái thằng In này! Không bị ép thì tao cũng có khả năng tìm người yêu vậy!”
“Mày gọi tao là để tao thuyết phục mẹ mày rằng cậu chàng kia không hợp với mày, đúng không?”
“Đúng là đứa tốt nghiệp thủ khoa có khác.” Lời khen khiến người tài giỏi phải nhếch môi chán ngán, “Mày chỉ cần diễn vai thần thánh một chút rồi kết luận rằng tao không nên lấy người đó là được.”
“Công việc của tao có thầy có tổ đó mà mày kêu tao đi nói dối thế này sao được? Với lại… mẹ mày sẽ tin chắc là tao không phải thầy bói lừa đảo mà mày bịa ra chứ?”
“Đừng coi thường độ cuồng của mẹ tao. Bà nhớ rõ giọng mày luôn đó!”
“Vậy cậu chàng đó có vấn đề gì? Ba tay bốn mắt hay sao mà mày ghét dữ vậy?”
“Có thế còn đỡ. Đằng này, ảnh ghét tao tận xương tận tuỷ từ hồi nhỏ rồi.”
“Nghe giọng mày có vẻ buồn đó.”
“Mày nghe nhầm rồi. Nói đi, mày giúp tao không?”
“Tao nói bao nhiêu lần rồi là tao không nhận xem riêng. Mấy lần tao xem cho tụi mày là vì bạn bè, có gì thì cảnh báo trước. Nhưng mà kêu tao đi nói dối thì tao xin kiếu.”
“Vậy thì mày xem bói thật cho tao với ảnh luôn đi. Tao đảm bảo tụi tao không thể nào là định mệnh của nhau được đâu.” Giọng người bên kia giờ nghe có vẻ nghiêm túc lẫn tức giận, “Mày muốn tao sống với người ghét tao sao, In? Đây đâu phải chuyện ngày một ngày hai, cưới xin là chuyện cả đời đó.”
In định từ chối nhưng cái tính dễ mềm lòng mỗi khi bạn mình bắt đầu bi lụy lại khiến cậu lưỡng lự.
“Ừ thì… nhưng nói trước là tao xem đúng sự thật. Có hợp hay không tao cũng sẽ nói rõ, không nói dối. Kết quả sao thì phải chấp nhận đó.”
“Hay quá! Xong chuyện này tao mời mày bữa lớn luôn!”
“Lo mà tự cứu lấy mình trước đi. Nhớ cái lần tao xem cho mày mấy tháng trước không?”
“Soulmate là người từng rất thân quen và sắp quay lại với tao, đúng chứ?”
“Đúng vậy, nhưng cuối cùng thì cuộc đời sẽ ra sao cũng là do mình tự định đoạt cả. Nếu cứ tin vào số mệnh mãi thì chắc chẳng sống được theo cách mà mình muốn đâu.”
“Cảm ơn mày nhé. Nói chuyện với mày xong tao thấy đỡ căng thẳng hơn chút rồi.” In đáp lại khẽ khàng, “Mày rảnh lúc nào thì nói, để tao còn bảo với mẹ cho tiện.”
“Tuần sau đi, vì sau đó tao chắc sẽ bận.”
“OK. Để tao đến đón mày hay mày tự tới nhà tao?”
“Tao lái xe đi được, mày gửi định vị cho tao là được rồi.”
Cuộc gọi kết thúc sau một lúc. Cậu định nằm xuống ngủ tiếp, nhưng giờ mắt cậu đã quá mức tỉnh táo để có thể chợp mắt lại. Đảo quanh căn phòng ngủ vốn dĩ là phòng của bố mẹ cậu trước đây. Sau khi họ qua đời, In đã dọn về phòng này ở hẳn vì cậu cảm thấy như bố mẹ vẫn còn ở bên cạnh, dù thực tế luôn phũ phàng…
Một lúc sau, In rời khỏi giường rồi đi xuống tầng dưới, tiến thẳng tới căn phòng nhỏ ở phía trước nhà được cải tạo thành phòng làm việc. Bàn tay thon nhỏ nhấn nút bật laptop lên. Thường thì công việc của cậu bận rộn nhất là giữa và cuối tháng, khi phải gửi nội dung cho chuyên mục chiêm tinh của một tạp chí nổi tiếng, một trong số ít tạp chí còn trụ vững giữa làn sóng đóng cửa của nhiều đầu báo khác. Công việc còn lại thì ban đầu cậu chỉ định làm chơi, nhưng cuối cùng nó lại đem lại thu nhập không nhỏ, đó là xem tử vi hàng tháng theo cung hoàng đạo trên YouTube. Kênh của cậu hiện có hàng trăm nghìn người theo dõi và mỗi clip đều đạt ít nhất năm chục nghìn lượt xem. Nhờ vậy mà cậu ngày càng có tiếng hơn trong vai trò một thầy bói.
Ngay khi màn hình sẵn sàng, bàn tay cậu rê chuột một lúc rồi mở trang YouTube – nền tảng chia sẻ video miễn phí. Hàng trăm thông báo bình luận hiện lên khiến cậu nhanh chóng nhấn vào đọc vì tò mò muốn biết phản hồi của người xem đối với clip mới vừa đăng tối qua. Thật ra, kiểu xem bói theo cung hoàng đạo như vậy, nếu nói về độ chính xác thì cũng chỉ ở mức năm mươi – năm mươi vì nó chỉ là cái nhìn tổng quát chứ không cụ thể như xem riêng từng người. Nhưng cũng vì thế, chẳng ai có thể khẳng định những gì cậu nói là đúng hay sai nên người xem cần biết cách chắt lọc và cân nhắc thông tin, không phải cứ tin mù quáng. Vì đôi khi, chỉ cần nghe sai một chút là tâm trạng tụt dốc, chút hy vọng mong manh cũng có thể tan biến. Tuy vậy, có một điều mà cậu vẫn luôn tin tưởng, đó là những lá bài… chúng không bao giờ nói dối.
Thấy phần lớn bình luận đều tích cực nên cậu liền rời bàn làm việc rồi đi vào bếp phía sau nhà. Cậu lấy bánh mì được nhét trong tủ lạnh để khỏi bị hỏng trước hạn sử dụng, bỏ hai lát vào máy nướng rồi với tay lấy lọ mứt cam marmalade từ tủ treo trên cao. Khi tiếng ‘ting’ báo hiệu máy nướng hoàn thành vang lên, bánh mì cháy xém vàng nhạt nhô lên khỏi khe máy, cậu đặt lên đĩa rồi phết mứt qua loa, sau đó lấy hộp sữa tươi không đường trong tủ lạnh ra rồi quay lại phòng làm việc.
Cuộc sống hằng ngày của cậu diễn ra một cách chậm rãi đúng như bạn bè từng nói là ‘đáng ghen tị’. Nhưng thật ra, chẳng có gì đáng ghen cả. Việc cậu chọn làm việc tại nhà theo kiểu tự do như vậy là vì không muốn ra ngoài tiếp xúc với người khác, cũng bởi cậu không biết khi nào những hình ảnh kỳ lạ thường xuất hiện trong đầu sẽ bất ngờ ùa đến và kéo cậu vào chuyện của người khác. Đây cũng là một trong những lý do khiến cậu không muốn thân thiết hay giao lưu với ai thêm nữa. Vì từ năm mười lăm tuổi, cậu đã bắt đầu thấy những hình ảnh lạ trong đầu. Mẹ cậu đã đưa cậu đến gặp một vị sư và từ đó cậu bắt đầu học cách đối mặt với những chuyện này. Khi trưởng thành, cậu mới hiểu rằng đây giống như một kiểu di truyền từ phía mẹ, một điều mà cậu không thể tránh khỏi.
Bàn tay nhỏ nhấn chuột đăng tải clip mới lên kênh của mình rồi vào fanpage trên Facebook để thông báo cho người theo dõi. Khi thấy công việc trong ngày đã hoàn tất, cậu chuyển sang thả người lười biếng trên ghế sofa trong phòng khách, mở tivi và chọn một bộ phim từ ứng dụng xem phim trả phí rồi để thời gian trôi đi một cách lặng lẽ như mọi khi.
—
Chủ nhật tuần này là ngày cậu đã hẹn với Dao – người mà cậu vừa gọi điện thông báo hôm trước rằng cậu sẽ ghé nhà vào buổi chiều. Sáng hôm đó, lúc vừa tỉnh dậy, cậu đã thấy tin nhắn có kèm định vị vị trí nhà được chia sẻ trong khung chat. In liếc nhìn đồng hồ treo tường – có chữ số lớn hơn hẳn trên điện thoại. Thấy còn khoảng hai tiếng nữa mới đến giờ hẹn, cậu liền rời khỏi giường, lấy khăn tắm trước tủ quần áo rồi bước vào phòng tắm chuẩn bị.
Mười lăm phút sau, cậu đứng trước tủ chọn đồ mặc hôm nay. Vì sẽ phải gặp người lớn và theo lời bạn nhờ vả là nên ăn mặc chỉnh tề để tạo lòng tin nên cậu chọn một chiếc sơ mi màu hồng nhạt. Nhưng vì không muốn trông quá nghiêm túc nên cậu phối cùng quần jeans đen. Tóc vừa gội còn ẩm được sấy và tạo kiểu gọn gàng do cậu vốn không thích dùng gel nên không thể khiến kiểu tóc ôm sát đầu trở nên ‘ngầu’ hơn nữa.
Chiếc xe ô tô Nhật chậm rãi chạy theo chỉ đường của GPS. In đổi thẻ với bảo vệ ở cổng khu biệt thự rồi lái thẳng vào hẻm số hai, nơi Dao đã dặn trước. Cậu cố tìm cổng nhà bằng sắt hợp kim như được mô tả, nhưng suốt đoạn đường từ đầu hẻm đến giờ, nhà nào cũng dùng cổng như vậy khiến cậu phát bực đến mức muốn gọi điện mắng bạn.
“Dao, nhà mày ở đâu? Tao đang lái xe trong hẻm hai rồi đây.” Cậu dừng xe giữa hẻm khi thấy không có xe nào khác đi lại rồi bấm gọi bạn trong tâm trạng bắt đầu bực bội.
“Tao nói mày rồi mà, cổng hợp kim đấy.”
“Thế mày không để ý hả? Nhà nào cũng dùng cổng giống nhà mày cả!” Có vẻ bên kia khựng lại một chút rồi bật cười không quan tâm gì đến sự bực dọc của cậu.
“Ra cổng vẫy tay đón tao ngay đi, không thì tao quay xe về bây giờ đấy.”
“Bình tĩnh nào In, tao đang chạy ra vẫy tay đón mày đây!”
Chẳng bao lâu sau, cậu thấy cô gái quen thuộc mặc áo thun màu tím đậm và quần short jeans vẫy tay gọi cách chỗ cậu đậu xe chỉ ba căn nhà. In lái xe chậm lại rồi dừng sát vỉa hè trước cổng nhà, mang theo chiếc túi nhỏ đựng dụng cụ bói toán, thứ cậu chưa từng đem ra ngoài vì thường chỉ xem bói cho bạn khi họ tụ tập ở nhà cậu.
“Mày đến sớm hơn giờ hẹn nữa đấy.” Dao nói với giọng ngọt ngào khi dẫn cậu vào nhà.
“Có cần tao quay về nhà làm lại tinh thần không?” Cậu nói trêu rồi sải bước theo sau bạn.
Nhà của Dao là nhà riêng nằm trong khu dân cư tại vùng Phutthamonthon, nó rộng đến mức có thể ở được mười người thoảmái. Nhưng theo như từng nghe, cô chỉ sống với bố mẹ và hai người anh trai mà thôi. Cậu cũng không có gì ngạc nhiên vì bố cô từng là sĩ quan cấp cao trong quân đội, hiện đã nghỉ hưu và đang nghiêm túc trồng rau hữu cơ, ban đầu chỉ định làm chơi nhưng giờ lại thành nguồn thu nhập đáng kể của gia đình, thể hiện rõ qua khu vườn trước nhà với nhiều nhà kính trồng rau.
“Mày chuẩn bị tinh thần lên xe hoa tới đâu rồi?” Cậu khẽ hỏi bạn khi cả hai vừa bước vào trong nhà.
“Tao chuẩn bị tinh thần hủy hôn thì đúng hơn vì có mày giúp đỡ đây rồi còn gì.” In bật cười khẽ khi thấy bạn mình có vẻ để tâm đến cuộc hôn nhân sắp đặt này hơn cậu tưởng. Nhưng cậu chọn không hỏi thêm gì nữa khi cả hai đã đến phòng ăn, nơi có một chiếc bàn dài đặt giữa phòng và một người phụ nữ lớn tuổi đang mặc váy thoải mái, mái tóc uốn gọn gàng theo kiểu mà người lớn tuổi hay thích. Không cần đoán cũng biết đó chắc chắn là mẹ của Dao nên In lập tức chắp tay cúi chào lễ phép.
“Cháu chào cô ạ.”
“Trời ơi, đúng là người thật việc thật rồi! Mẹ nhận ra giọng của thầy ngay đấy!” Đây là cách xưng hô mà các tín đồ hay dùng để gọi cậu nhưng khi nghe mẹ của bạn thân gọi như thế, cậu bỗng lúng túng không biết phải phản ứng ra sao.
“Cô cứ gọi cháu là In cũng được ạ. Dù sao cháu cũng là bạn của Dao mà.” Cậu cúi đầu nói, hơi ngượng, trong khi cô bạn thì đẩy cậu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mẹ mình đang ngồi đầu bàn, rồi chính Dao cũng ngồi xuống bên cạnh.
“Mẹ cứ gọi nó là In như con gọi cho đỡ làm nó ngại.” Thấy mẹ có vẻ lưỡng lự, Dao vội giải thích.
“Vậy thì được, In của mẹ.” Người bị gọi bằng giọng dịu dàng như thế chỉ biết cười gượng, còn cô con gái út thì trợn mắt ngán ngẩm vì mẹ mình quý bạn quá mức.
“Thế bố không có nhà ạ?” In hỏi một cách lịch sự khi không thấy người lớn còn lại, vì ít nhất nếu bác trai có nhà thì cậu cũng nên chào hỏi một tiếng.
“Bố đi chơi cờ tướng ở quán cà phê gần khu Yaowarat rồi. Chắc tới chiều mới về.” Dao là người trả lời. In chỉ khẽ gật đầu chậm rãi, thầm nghĩ bố của bạn mình đúng là người cao tuổi đáng ngưỡng mộ.
“Vậy chúng ta bắt đầu luôn nhé?” In đề nghị.
“Tốt quá In à, vì nếu thật sự hai đứa có duyên tiền định thì mẹ cũng muốn con xem luôn ngày lành tháng tốt cho chúng nó.” Mẹ Dao đột ngột nói khiến In chỉ biết cười méo xệch, vì xưa nay cậu chưa từng xem ngày cưới cho ai bao giờ.
“Mẹ đừng vội quyết định như vậy mà, nhỡ kết quả không như kỳ vọng là coi chừng mẹ lên cơn đau tim đấy!” Dao chen vào.
“Con bé này nói cái gì vậy!”
In bắt đầu cảm thấy đau đầu với hai mẹ con nhà này rồi.
“Cháu sẽ xem bài Tarot cho Dao theo cách cháu quen thuộc nhé.” Cậu lên tiếng cắt ngang khiến hai mẹ con im lặng trong giây lát, “Cậu qua ngồi bên kia đi, để tiện rút bài.” Cậu bĩu môi ra hiệu cho bạn và Dao gật đầu hiểu ý. Nhưng khi cô chưa kịp đứng lên thì tiếng của người mới xuất hiện vang lên khiến cả ba người cùng quay về phía vòm cửa hình cung ngay trước phòng ăn.
“Hôm nay con không phải đến bệnh viện à?”
“Con đang chuẩn bị đi đây mẹ.” Người đàn ông với đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía người lạ đang ngồi trong vòng trò chuyện với vẻ ngạc nhiên trong chốc lát.
“Nếu vậy mẹ xin con mười phút, ngồi xuống đây chút đi.” Bà kéo chiếc ghế đối diện trống đối diện với In ra. Người đàn ông cao hơn 1m80 bước đến và ngồi xuống. Khi ngồi đối diện nhau, In mới có cơ hội quan sát kỹ gương mặt của người đàn ông này. Đôi mắt sắc khi nãy nhìn cậu tuy có phần nghiêm nghị nhưng cũng ấm áp và sâu lắng. Mái tóc được chải gọn cùng thân hình săn chắc cho thấy người này rất chăm tập thể dục thường xuyên khiến In không khỏi ganh tị. Nhìn lại mình, cậu chỉ biết thở dài chán nản vì cảm thấy mình nhỏ bé hẳn đi.
“Đây là anh Thap, anh lớn của tao.” Dao giới thiệu và In cũng không quên chắp tay chào người đối diện. Cậu vừa phát hiện ra rằng gia đình này ai cũng có ngoại hình nổi bật. Dù chưa gặp người anh thứ hai nhưng chỉ cần nhìn anh Thap thế này là cậu đủ hiểu rồi. Cậu nhớ mang máng rằng người này là bác sĩ ở một bệnh viện tư vì Dao có từng nhắc đến, nhưng cậu không nhớ rõ là ở đâu vì lúc đó cậu không quan tâm mấy.
“In xem bói cho anh Thap trước được không con? Mẹ muốn biết bao giờ anh nó mới chịu có tin vui cho mẹ nghe. Ba mươi hai tuổi rồi mà nó còn chưa từng dẫn bạn gái về nhà lần nào cả đó.” Mẹ Dao nói.
“Xem bói?” Giọng trầm của anh Thap nhắc lại câu hỏi rồi nhìn mẹ như thể không hiểu, sau đó chuyển ánh mắt sang bộ bài trên tay In.
“Con không tin vào mấy chuyện này đâu mẹ. Và mẹ cũng nên ngừng tin vào mấy thứ mê tín này đi thì hơn.” Câu nói khiến In – chủ nhân của ‘chuyện mê tín’ ấy cứng họng.
“Nhưng xem thử cũng đâu mất gì đâu anh Thap. Tin hay không thì tuỳ đi.” Cô em gái cố gắng thuyết phục, nhưng xem ra cũng không dễ dàng gì khi cậu anh trai quay sang nhìn In bằng ánh mắt như muốn đuổi cậu ra khỏi nhà.
“Anh không nghĩ mình cần phải lãng phí thời gian nghe mấy thứ vớ vẩn thế này đâu, Dao!” Anh nói rồi đứng dậy với vẻ bực bội.
“Anh sắp gặp tai ương nặng, có thể sẽ đến mức mất mạng.” Giọng nói điềm tĩnh của In vang lên giữa cuộc tranh cãi gia đình khiến cả phòng im bặt ngay lập tức. Mọi ánh mắt dồn về phía cậu.
“Mày lại thấy những hình ảnh đó nữa à, In?” Dao hỏi khẽ đầy lo lắng. Cô biết rằng những gì In từng thấy, dù hiếm thì chúng cũng chưa bao giờ sai.
“Ừm.” In gật đầu nhìn người bạn thân đang tái mặt, cũng như mẹ cô ấy đang vội lấy lọ dầu gió trên bàn ra dùng.
Lần đầu tiên Dao tin tưởng tuyệt đối vào năng lực đặc biệt của bạn là vào ngày hội chào đón tân sinh viên của khoa. Hôm đó, trước khi hoạt động bắt đầu thì In bất ngờ rời nhóm và tiến đến chỗ một anh khóa trên đang chuẩn bị đạo cụ. Câu nói vang lên không nhỏ khiến Dao và nhóm bạn nghe thấy rõ ràng:
“Khi chạy xe máy nhớ đội mũ bảo hiểm nhé. Và đừng quên tuân thủ đèn giao thông.”
Khi ấy, lời nói ấy nghe như trò đùa vì cả người được nhắc nhở lẫn những người xung quanh đều cười phá lên trước vẻ nghiêm túc của In – như thể cậu là cảnh sát giao thông đang thuyết giảng vậy.
Nhưng… không ai ngờ điều đó lại xảy ra thật.
Sau khi hoạt động kết thúc, mãi đến đêm khuya mọi người mới giải tán. Anh khóa trên kia, người từng xem lời cảnh báo là trò cười, chẳng mảy may bận tâm đến nó thì đã gặp chuyện. Sáng hôm sau, cả khoa nhận được tin anh ấy gặp tai nạn khi vượt đèn đỏ, bị xe bán tải đâm thẳng. Thi thể văng xa, đầu đập mạnh xuống vỉa hè vì không đội mũ bảo hiểm nên tử vong tại chỗ.
Có người nghĩ đó chỉ là trùng hợp.
Có người có thể đã quên lời cảnh báo của In.
Nhưng với Dao – người đã nhiều lần chứng kiến tận mắt thì cô tin chắc rằng bạn mình có điều gì đó mà người thường không có. Cô gọi đó là ‘năng lực đặc biệt’ dù In luôn phủ nhận và bảo rằng đó chỉ là ‘nghiệp’ mà cậu phải gánh.
“Anh Thap tin In đi. Nếu In đã thấy thì chắc chắn đáng tin đấy.” Dao cố nói thêm lần nữa, mặt đầy căng thẳng.
“Lời In nói khi nãy… có nghĩa là gì vậy con?” Mẹ Dao hỏi.
“Cháu chỉ nói được vậy thôi ạ. Nếu muốn biết thêm thì anh ấy phải tự rút bài.” In đáp, liếc nhìn người đàn ông đang nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu chứ không còn vẻ ấm áp ban đầu nữa.
“Làm mẹ yên lòng một chút không được sao hả Thap?” Giọng nói yếu đi của mẹ khiến người đàn ông cao lớn thở hắt ra đầy mệt mỏi rồi ngồi xuống lại.
“Chỉ cần xem phần mày thấy thôi, không cần xem toàn bộ đâu.” Dao thì thầm nhắc vì cô biết nếu hỏi cụ thể thì In chỉ yêu cầu rút ba lá bài. Còn nếu xem toàn diện thì sẽ phải rút mười lá. Và cậu bạn rõ ràng chỉ định xem phần cậu thấy thôi.
“Báo trước, dù kết quả ra sao tôi cũng sẽ không tin đâu.” Đôi mắt sắc nhìn In với ánh mắt khinh thường.
“Vâng, tùy anh thôi.” In đáp bằng giọng bình thản. Cậu trải khăn nhung đen trên bàn rồi lấy bộ bài ra xào, sau đó đặt ở giữa bàn và yêu cầu: “Dùng tay trái chia bài làm hai phần cho tôi.”
Dù vẻ mặt mệt mỏi nhưng người đàn ông vẫn làm theo. Tay trái anh lấy nửa bộ bài đặt cạnh nhau, In gom lại rồi trải thành hàng trước mặt.
“Chọn ba lá bài bằng tay trái đưa cho tôi.”
Bàn tay to chọn ba lá rất nhanh chóng mà không cần suy nghĩ, đưa từng lá cho In, nét mặt vẫn lạnh lùng.
“Anh sẽ gặp tai ương trong công việc.” In bắt đầu giải thích theo ý nghĩa từ ba lá bài, nhưng cậu lại nghe tiếng cười trầm trầm từ phía đối diện đến mức mẹ anh phải lườm cảnh cáo.
“Hãy cẩn thận với một người đàn ông cao lớn, da trắng… Lá bài này nói rằng anh sắp gặp nguy hiểm và theo những gì tôi thấy… có thể mất mạng.”
“Chuyện đó… sẽ xảy ra khi nào?” Dao hỏi, giọng run run.
In nhìn ba lá bài với vẻ lo lắng rồi ngẩng lên nhìn người đối diện.
“Tôi cần thêm một lá nữa.”
Anh Thap nhíu mày nhìn cậu vài giây rồi miễn cưỡng rút thêm một lá khi thấy ánh mắt thúc giục của mẹ.
“Chưa đến một tháng nữa…”
Câu trả lời khiến người nghe nghẹn lại trong chốc lát, trước khi tiếng cười trầm vang lên một cách không hề nể nang khi anh đứng dậy và liếc mắt nhìn đầy khiêu khích khiến người đối diện bắt đầu thấy ngứa ngáy tay chân.
“Bịa chuyện cũng không tệ đấy.”
“Anh!” In bật dậy, đối mặt với người kia không chút nao núng, trong khi Thap chỉ nhếch mép cười khinh khỉnh.
“Nếu rảnh quá thì đi kể chuyện cổ tích dọa con nít đi, đừng làm mất thời gian của tôi.”
Anh không đợi đối phương lên tiếng đáp trả mà liền bỏ đi khỏi đó với vẻ mặt cáu kỉnh, sẵn sàng phát cáu bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, chỉ vài phút sau, vị bác sĩ trẻ cũng tự gạt bỏ chuyện mà anh vừa cho là vớ vẩn ấy rồi vội bước nhanh đến chỗ xe của mình đậu không xa, cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay cho thấy anh đã tốn gần hai mươi phút với chuyện vừa rồi.
“Có cách nào giúp con trai mẹ không, In?” Chẳng bao lâu sau khi người con trai lớn rời đi, người mẹ quay sang hỏi In với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Chắc chỉ có thể nhắc anh ấy cẩn thận thôi ạ. Nhưng nếu anh ấy không tin… thì In cũng chẳng giúp được gì.” Cậu vừa đáp vừa gom bài lại thành bộ một cách gọn gàng, sẵn sàng chuẩn bị rời đi, dù mục đích chính khi đến nhà bạn vẫn chưa hoàn thành. Nhưng tâm trạng lúc này của cậu không đủ bình tĩnh để xem bói tiếp.
“Này, mày thu dọn đồ đi đâu thế? Mày còn chưa coi bài cho tao nữa đấy nhé.” Dao hỏi, tay giữ lấy tay cậu rồi vô thức để lộ vẻ mặt lo lắng không khác gì mẹ cô.
“Để lần sau đi, giờ tao không có tâm trạng.” Cậu trả lời rồi quay sang người lớn duy nhất trong nhà với thái độ lễ phép, “In xin lỗi, hôm nay chắc con không tiện thật ạ.”
“Phải là mẹ xin lỗi con thay cho anh Thap mới đúng. Vì nó như vậy nên mẹ mới lo cho nó lắm.” Bà trách con trai lớn bằng giọng đầy chua xót. Thap – hay Thapfah con trai cả của bà luôn chăm sóc người khác và bệnh nhân rất chu đáo, chỉ có điều duy nhất là chuyện chăm sóc bản thân anh thì lại quá đáng lo.
“Vâng, vậy cháu xin phép về trước ạ.” In chọn cách không tiếp tục cuộc trò chuyện về người đàn ông đó nữa, cậu cúi chào người lớn rồi lập tức rời đi.
“Anh Thap thực sự đang gặp nguy hiểm đúng không?” Trong lúc tiễn bạn ra xe, Dao hỏi với giọng đầy lo âu.
“Những gì tao thấy… có thể cũng chưa chắc đã là thật.”
“Nhưng trước giờ thì…” Cô gái lên tiếng phản bác vì cô từng chứng kiến mọi chuyện trước đó rồi.
“Tin tao đi, với cái miệng như thế thì ảnh không dễ chết đâu.” Câu trả lời khiến cô em gái bật cười, quên bớt đi phần nào lo lắng ban nãy, “Với lại ảnh không cần tao phải xem bài làm gì, tao chỉ cần nhìn tướng mặt cũng biết đời này ảnh khó mà tìm được người cùng sống tới già rồi. Nói với mẹ mày chuẩn bị tinh thần trước cho cái số vô duyên vô phận của anh mày đi.”
“Gớm dữ vậy?” Dao tròn mắt vì cô biết cậu đang làm quá lên.
“Thì ai mà chịu nổi cái miệng của anh mày chứ.”
“Biết đâu người đó lại là mày thì sao? Bình thường anh Thap chưa bao giờ đôi co với ai như thế này đâu đấy.”
“Đừng có nói mấy câu làm tao buồn nôn. Dù gì thì tao với anh mày cũng chẳng đời nào gặp lại nhau lần thứ hai đâu.”
“Nhưng mày còn nợ tao một lần xem bài đấy, In. Đừng có giả vờ quên nha.”
“Không quên đâu. Nhưng nếu mày còn bắt tao tới nhà mày thì làm ơn dọn đường cho tao với, đừng để tao bị anh mày xỉa xói như hôm nay nữa.”
“Tao xin lỗi thay anh Thap nha mày. Tại ổng không tin mấy chuyện này nên mới thế á.”
“Thôi kệ, tao thấy là anh mày nên tao mới nhịn đấy. Vậy đi, sau Tết tao dọn xong việc rồi tính tiếp vụ của mày, vì coi bộ mẹ mày chắc cũng đang đợi tao xem xong mới quyết định chuyện cưới hỏi.”
“Còn chuyện của anh Thap…”
“Nếu tao thấy gì thêm thì tao sẽ báo mày ngay.”
“Cảm ơn nhiều nha.” In gật đầu rồi mở cửa xe bước vào, “Nhưng dù sao tao cũng tin chỉ có mày là trị được anh Thap thôi.”
“Mơ đi cưng à!”
In đóng cửa lại, nổ máy rồi phóng xe đi bởi lời bạn nói khiến cậu khó chịu chẳng khác gì ông anh trai của cô. Nhưng như cậu đã nói rồi đấy, họ sẽ không bao giờ gặp lại lần nữa, nếu chính cậu là người cố tránh mặt người kia trước.