Sáng hôm ấy, trời không nắng.
Gió thổi từ đỉnh núi xuống thung lũng một cách khác thường – không lồng lộng như mọi khi, mà dày, lạnh và khô như tiếng thở bị nén sâu trong lòng đất.
Linh đứng trước tấm bản đồ khảo cổ cũ, trải trên bàn gỗ mục trong căn nhà sàn nhỏ giữa rừng. Tay cô run nhẹ, mắt dừng lại ở một chấm mờ ghi dòng chữ bằng bút đỏ: “Vực Thiêng - Cấm địa hoàng tộc (chưa khảo sát)”.
“Vực Thiêng… là nơi phong ấn linh hồn Tuyên Cơ?” – Cô hỏi.
Ông lão giữ đền gật đầu. Mắt ông đỏ ngầu, không biết vì thiếu ngủ, hay vì một thứ ký ức nào đó lâu đời vừa trỗi dậy.
“Không ai dám đến đó. Kể từ ngày linh khí tản mờ, vực ấy như vết nứt giữa hai cõi – âm và dương, người và thần.”
“Vậy em phải đến.” – Linh đáp gọn.
Phong đứng phía sau, vẫn không đồng ý. Nhưng lần này, anh không ngăn cản.
“Anh sẽ đi cùng.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play