Hà Nội, cuối thu.

Những cơn gió lạnh đầu mùa lướt qua mặt hồ Tây làm mặt nước dợn sóng. Trời không nắng, cũng chẳng mưa – chỉ là một thứ ánh sáng mờ xám như thể thế giới đang bị phủ một lớp màn lụa mỏng mông lung. Linh ngồi trước cửa sổ quán cà phê tầng ba, lặng lẽ nhìn ra mặt nước đang lặng trôi, trong tay là tách trà gừng đã nguội lạnh từ lâu.

Đã ba ngày rồi cô không ngủ trọn giấc. Đêm nào cũng là một giấc mơ kỳ lạ – rõ ràng đến mức cô có thể nghe từng tiếng sóng, cảm nhận được cả vị mặn của nước, và cảm xúc đè nén như sắp vỡ tung.

Một trận lũ lớn.

Một người đàn ông đội vương miện bằng rong rêu đứng giữa lòng nước, gọi tên cô.

Một người khác – kiêu hãnh, cô độc, đứng trên đỉnh núi cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh đến buốt xương.

Và cô – đứng giữa họ, tay buông lơi, lòng trống rỗng.

Sáng nào tỉnh dậy, tim Linh cũng nặng như có tảng đá đè lên. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, dù thời tiết đang sang đông.

Cô chưa bao giờ tin vào tâm linh hay kiếp trước. Nhưng những giấc mơ ấy cứ lặp lại không ngừng, tựa như lời thì thầm từ một nơi rất xa, mà cũng rất gần – nơi cô từng thuộc về, nhưng không còn nhớ nổi lối về nữa.

“Em lại mơ thấy nó à?” – Giọng Phong vang lên sau lưng, đều và thấp, như từng đợt sóng nhẹ vỗ vào tim.

Linh khẽ giật mình. Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của anh – trầm ổn, ấm, và đầy thấu hiểu.

Phong là giảng viên khảo cổ của Đại học Văn hóa, bạn thân từ thời đại học, người vẫn âm thầm đi cùng cô qua những năm tháng bấp bênh của tuổi trẻ. Anh chưa từng hỏi quá nhiều, cũng không bao giờ ép cô phải nói điều cô chưa sẵn sàng chia sẻ. Nhưng những lần cô hoảng hốt giữa đêm, mở mắt ra thấy anh ngồi bên cạnh với cốc nước gừng trong tay, lại khiến tim cô rung lên từng nhịp.

“Lần này có gì khác không?” – Anh hỏi.

Linh ngập ngừng một chút rồi khẽ nói:

“Em đứng trên mặt hồ. Nhưng nước dâng lên rất nhanh, như muốn cuốn em đi. Có người gọi em là… Mỵ Nương.”

Phong im lặng. Rất lâu sau, anh mới lên tiếng:

“Có thể đó không phải mơ.”

Linh chau mày:

“Ý anh là sao?”

Phong không trả lời. Anh chỉ đưa tay chỉ về phía mặt hồ:

“Có những câu chuyện mà người ta tưởng là cổ tích, nhưng thực chất là ký ức được kể lại bằng cách thần thoại hóa. Truyền thuyết Sơn Tinh – Thủy Tinh chẳng hạn…”

Cô bật cười nhẹ:

“Anh đang nói em là Mỵ Nương chuyển kiếp đấy à?”

Anh không cười. Gương mặt anh, đôi khi lặng đến mức khiến người ta không đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.

Chiều hôm đó, Linh về nhà sớm hơn thường lệ. Căn hộ nhỏ tầng hai ngập trong ánh nắng dịu cuối ngày, những chậu cây ngoài ban công đung đưa trong gió, như đang nhắc cô rằng thế giới này vẫn còn rất thật – rất hiện tại.

Cô ngồi vào bàn làm việc, mở laptop. Deadline kịch bản sắp tới vẫn nằm chờ trong email. Nhưng tay cô lại mở một tập tin mới.

Tiêu đề cô gõ lên: “Nước lũ năm xưa”.

Không hiểu sao, đầu cô lại đầy ắp hình ảnh. Không phải của hiện tại, mà là… một thứ ký ức như được rót vào từ nơi nào khác.

“Người ấy dâng nước để giành nàng.

Người kia nâng núi chắn sóng.

Còn nàng – chỉ biết đứng lặng, như không thuộc về ai cả.

Và từ đó, nước oán hận, núi hóa đá.

Lời hẹn không thành – hóa kiếp luân hồi.”

Linh nhìn dòng chữ đang hiện trên màn hình mà chính mình cũng thấy rùng mình. Cô không nhớ mình từng nghe ai kể như thế. Càng không nghĩ bản thân lại viết ra những câu đầy dư âm như vậy.

Tối muộn, khi cô đang chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì điện thoại rung lên.

Tin nhắn từ một số lạ:

“Ký ức đang thức dậy rồi, Mỵ Nương.”

Cô đứng bật dậy, tim đập thình thịch. Bàn tay cầm điện thoại run lên.

Ai đó đang trêu cô? Hay chỉ là bạn bè đùa giỡn? Nhưng tại sao lại đúng tên ấy? Và tại sao… trái tim cô nghe cái tên đó lại như co thắt?

Ngay lúc ấy, một cơn gió lạnh thổi xuyên qua khe cửa sổ, dù tất cả đã đóng kín. Rèm cửa lật lên nhẹ nhàng, không tiếng động. Mùi nước – mặn, lạnh, như từ một hồ sâu dội về.

Đêm đó, Linh lại mơ.

Cô đứng giữa một hoàng cung ngập lụa trắng. Trước mặt là ngai vàng, sau lưng là sóng dữ. Một giọng nói vang lên:

“Ta đến trước. Núi đã trao đủ lễ vật. Nàng thuộc về ta.” – một người nói, giọng đanh, lạnh như đá núi.

“Ta dâng nước – cả trời đất này, chỉ để đón nàng. Sao nàng nỡ im lặng?” – người kia hỏi, giọng trầm, run nhẹ.

Và Linh – hay là Mỵ Nương – chỉ quay lưng lại, không nói lời nào.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy giữa ánh nắng hắt qua rèm cửa. Cổ họng khô khốc. Tay vẫn còn run. Giấc mơ vẫn còn in trong mắt như một đoạn ký ức chưa kịp phai.

Điện thoại có một tin nhắn khác. Cũng từ số lạ:

“Lần này, nàng không thể im lặng nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play