Ngày hôm sau, trời quang, không mưa. Nhưng không ai thấy yên bình.
Dòng suối cạn đi một cách lạ lùng. Đá lộ ra trắng bệch. Cây ven bờ héo úa. Lũ chim rừng bay cao theo đàn, không còn sà xuống mặt nước như những ngày đầu Linh đến. Dân làng bàn tán xôn xao. Ông lão giữ đền chỉ đứng lặng, ánh mắt nhìn lên đỉnh núi, không nói một lời.
Linh thấy mình như đứng giữa cơn xoáy vô hình – xung quanh dường như chẳng thay đổi, mà sâu trong từng lớp đất, thứ gì đó đang rục rịch chuyển mình.
⸻
Cô tránh không gặp lại Lâm sau buổi tối hôm đó.
Không phải vì sợ.
Mà vì không biết… sẽ phải nói gì nếu đối diện.
“Anh có thể chờ ngàn năm, nhưng em không thể im lặng nữa.”
Lời Lâm nói vẫn như vết cứa trong tâm trí. Có điều gì đó xót xa trong cách anh nhìn cô – ánh mắt của một người đã chờ quá lâu, nên lòng tin trở thành cơn bão ngầm.
Phong dường như cảm nhận được sự xao động trong Linh. Anh không hỏi, nhưng sự lặng thinh của anh giờ đây chẳng còn dịu dàng như trước – nó khiến cô thấy mình như đang bị bóp nghẹt trong một vòng tròn mờ ảo.
⸻
Chiều hôm ấy, Phong mời cô lên đỉnh núi Tản – nơi ông từng khảo sát nhiều năm.
Họ đi bộ theo một con đường mòn nhỏ chỉ có người bản địa mới biết. Lối đi quanh co qua những tán rừng rậm rạp, ánh nắng xiên qua lá tạo thành từng dải sáng rực rỡ nhưng ngột ngạt.
“Chỗ này… trước kia là nơi tế lễ trời đất.” – Phong nói khi họ đến một phiến đá lớn giữa khoảng trống đầy rêu – “Và cũng là nơi Sơn Thần từng… quỳ xuống.”
Linh nhìn quanh. Không khí nơi này như đặc quánh. Dưới phiến đá, có những đường rạch mờ, như vết máu đã khô.
“Anh nhớ lại được rồi, đúng không?” – Linh hỏi.
Phong không đáp ngay. Gió nổi lên – thổi tung mái tóc cô, rồi cả vạt áo anh.
Cuối cùng, anh nói:
“Anh chưa bao giờ quên.”
“Từ khi nào?”
“Từ cái đêm em khóc lần đầu trong giấc ngủ, gọi tên ‘Lâm’ mà không nhận ra.”
Linh khựng lại. Tim cô run lên.
Phong tiến lại gần. Không phải với vẻ dịu dàng của người bạn thân, mà là dáng đứng của một người đàn ông đang đòi lại những gì thuộc về mình.
“Anh đã tha thứ cho em. Không phải vì em xứng đáng, mà vì anh muốn giữ em lại – ở kiếp này, bằng mọi giá.”
“Phong…” – Cô lùi một bước.
“Em đừng sợ. Anh sẽ không ép em. Nhưng anh sẽ không để em tiếp tục sống giữa hai người như trước nữa.”
“Vậy… anh sẽ làm gì?” – Linh hỏi, giọng cô thấp hẳn.
Phong khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt anh không còn dịu dàng nữa:
“Nếu Thủy Thần có thể dâng nước phá núi để giành em, thì Sơn Thần cũng có thể làm rung chuyển cả lòng đất… để giữ em bên mình.”
⸻
Tối đó, Linh mơ một giấc mơ khác.
Không phải hoàng cung. Không phải trận lũ. Mà là một cánh rừng cháy.
Cô đứng giữa biển lửa. Phía trước là Lâm – người chìm trong ánh sáng xanh lấp lánh của nước, đưa tay ra với cô.
Phía sau là Phong – chiến bào cháy rực, đôi mắt đỏ rực như tro tàn, giang tay che chắn.
“Em đi với ta, em sẽ được tha thứ.”
“Em ở lại với ta, em sẽ không bao giờ phải sợ nữa.”
Cả hai đều nói. Nhưng cô thì… mất tiếng.
Không thể nói. Không thể hét. Không thể khóc.
Miệng cô mím chặt. Nhưng trái tim gào thét. Mắt cô muốn mở, muốn nhìn rõ một trong hai người… nhưng tất cả chỉ là mờ sương, lửa và nước.
Rồi cô ngã – và tất cả tối sầm.
⸻
Sáng hôm sau, nước trong giếng làng chuyển màu.
Không ai hiểu vì sao. Nhưng người già thì nói: “Thủy Thần đã đặt dấu trở lại.”
Linh đứng bên giếng, lòng đầy mâu thuẫn. Đêm qua cô đã mơ thấy cả hai người – rõ ràng. Và cô hiểu: tránh né là không còn đủ nữa.
Cô phải lựa chọn. Không chỉ giữa hai người đàn ông.
Mà giữa quá khứ bị bóp méo, và hiện tại đang trỗi dậy dữ dội.
⸻
Buổi chiều, khi cô trở lại bờ suối, Lâm đã đứng đó.
Anh không nói gì. Chỉ đưa tay ra. Trên tay là một vật nhỏ được gói bằng lụa xanh nhạt.
Cô mở ra. Là một chiếc trâm cài tóc – bằng bạc, hình sóng uốn quanh một viên ngọc lam.
“Kiếp trước… nàng để nó lại trong điện.” – Lâm nói – “Anh giữ. Ngay cả khi nó đã mất ánh sáng.”
“Em không biết phải nói gì.” – Linh thì thào.
“Đừng nói.” – Anh ngắt lời – “Chỉ cần em không bỏ đi lần nữa.”
Anh nhìn sâu vào mắt cô. Và Linh… không thể chối bỏ. Trái tim cô vẫn còn Lâm. Rất nhiều.
Nhưng cũng không thể phủ nhận – mỗi lần nghĩ đến Phong, tim cô cũng co lại.
“Em không thể chọn.”
“Lần này, em không được im lặng.” – Lâm đáp, giọng trầm nhưng cương quyết – “Im lặng là vết dao sâu nhất. Anh không chịu đựng thêm một kiếp nữa.”