Mưa trút xuống núi như một sự cảnh báo. Không có sấm, không có chớp. Chỉ là một cơn mưa lạnh và bền bỉ, như thứ gì đó đang tan ra từng giọt trong lòng đất.
Linh không quay về nhà sàn ngay sau khi tỉnh lại trong hang. Cô ngồi tựa vào vách đá, bên cạnh Phong. Lửa nhỏ cháy lập lòe từ chiếc đèn pin phát nhiệt, hắt bóng họ lên những hình khắc cổ xưa.
“Em nhớ được bao nhiêu rồi?” – Phong hỏi, giọng anh không giục giã, nhưng không giấu được căng thẳng.
“Không phải rõ ràng. Chỉ là… từng khoảnh khắc, từng cảm giác. Em thấy mình đứng giữa một đại sảnh đầy người, nhìn hai người họ đối đầu. Em thấy gió thổi trong tay áo, thấy cả hơi lạnh của nước, và lòng đau đến khó thở.”
“Rồi sao nữa?” – Phong vẫn nhìn cô, đôi mắt đen sâu như muốn xuyên vào suy nghĩ cô.
“Em không chọn ai cả.” – Linh thì thầm – “Em đã không chọn. Đó là khởi đầu cho tất cả bi kịch, đúng không?”
Phong im lặng. Nhưng ánh mắt anh tối lại.
Linh gượng cười nhạt:
“Anh là Sơn Tinh. Em biết rồi. Anh đã đến trước, trao lễ vật, dâng cả núi rừng cho em… Nhưng em thì đứng yên. Không gật. Cũng không lắc đầu.”
Cô nhìn ra ngoài cửa hang. Mưa rơi như tấm rèm bạc phủ kín trời đất.
“Anh có từng oán em không?”
Phong không trả lời ngay. Rất lâu sau, anh mới khẽ nói:
“Có chứ. Nhưng không phải vì em không chọn anh. Mà vì em chọn im lặng.”
⸻
Cơn mưa kéo dài đến sáng. Khi Linh và Phong về lại trại, cả nhóm đã lo lắng nhốn nháo. Tin đồn về trận mưa bất thường ở vùng núi lan nhanh – nước suối dâng cao, đất đá có dấu hiệu sạt. Dân làng bảo: “Thần nước nổi giận.”
“Lại chuyện cổ tích à?” – Một bạn trẻ trong đoàn cười mỉa – “Người ta dâng thủy điện thì có. Không phải thần gì cả.”
Nhưng ông lão giữ đền thì khác. Ông đến tìm Linh giữa buổi trưa oi bức, đôi mắt đục nhưng vẫn sáng kỳ lạ.
“Cô đã bước vào hang thề, chạm vào dấu ấn. Cô đánh thức rồi.”
“Đánh thức gì?” – Linh nhíu mày.
“Oán niệm.” – Ông lão đáp – “Lời nguyền đã ngủ yên. Nhưng nếu một trong ba người ấy quay về… thì mọi thứ sẽ tiếp tục.”
“Ông nói ba người?” – Cô khựng lại.
“Phải.” – Ông lão gật đầu – “Nàng, Sơn Thần… và kẻ đã nguyện dùng nước cuốn sạch núi rừng vì không được yêu đáp lại.”
⸻
Buổi chiều hôm ấy, Linh một mình ra con suối cũ. Lần này, không có sương, không có ảo ảnh. Chỉ là nước vẫn trong, nhưng sâu hơn, đậm hơn – như một đôi mắt đang nhìn từ đáy lên.
“Em đến rồi.” – Một giọng nói vang lên ngay sau lưng.
Linh quay lại. Là Lâm.
Không phải trong mơ, không phải hình ảnh mờ ảo. Là anh – rõ ràng bằng xương bằng thịt. Ánh mắt sâu như đáy vực, sống mũi thẳng, làn da trắng tái như chưa từng chạm nắng.
“Anh là thật.” – Cô thì thầm.
Lâm gật. Anh tiến đến gần, khoảng cách chỉ còn một sải tay.
“Anh luôn là thật. Em chỉ không nhìn anh.”
Linh lùi một bước. Tim cô đập mạnh. Không phải vì sợ. Mà vì thứ gì đó… cắn rứt.
“Anh… hận em đến vậy sao?”
Lâm nhìn cô rất lâu. Rồi anh cười – một nụ cười buốt lạnh:
“Em nghĩ nếu không hận, thì anh có thể chờ được đến giờ này à?”
Linh cúi đầu. Mưa bắt đầu rơi trở lại – lần này nhẹ và đều, như ai đó đang khóc mà không muốn bị phát hiện.
“Nhưng em không hề hứa với anh điều gì.” – Cô lặng lẽ nói – “Em chưa từng nhận lời. Cũng chưa từng từ chối.”
“Chính vì thế mới đau.” – Lâm bước tới, nắm lấy tay cô, giọng trầm xuống – “Nếu em từ chối, anh sẽ chỉ là kẻ thua. Nhưng vì em im lặng… nên anh mãi là kẻ bị bỏ rơi.”
“Anh nghĩ em sung sướng sao?” – Linh bật lên, ánh mắt bừng đỏ – “Em không chọn ai, vì em không muốn thấy người kia đau. Em đứng giữa hai người mà trái tim bị kéo về cả hai hướng. Em chọn ai cũng là tội đồ. Vậy… em chọn im lặng. Là sai sao?”
Lâm siết nhẹ tay cô. Ánh mắt anh thoáng chao đảo:
“Không sai. Nhưng đáng giận.”
Linh rút tay lại. Lần này, là cô bước đi.
⸻
Đêm đó, giấc mơ trở lại.
Cô đứng trên bậc tam cấp, phía dưới là biển người, cờ xí rợp trời. Phía trước là hai người đàn ông, quỳ gối chờ lời tuyên bố.
“Nàng gật đầu, chỉ cần gật đầu thôi…” – giọng Sơn Thần vang lên, đầy khẩn thiết.
“Chỉ cần một lời… ta sẽ rút nước, không làm hại dân lành…” – Thủy Thần nói, giọng khản.
Nhưng Mỵ Nương – vẫn im lặng.
Đôi môi nàng mím chặt. Bàn tay run rẩy. Trái tim như bị chẻ làm đôi.
Phía sau, vua cha thì thầm: “Chọn kẻ đến trước.”
Từ xa, mẹ nàng cầu khẩn: “Đừng làm trái ý trời.”
Nhưng nàng biết – không ai hiểu nàng.
Nàng không muốn trở thành phần thưởng.
Không muốn tình yêu bị quyết định bởi sính lễ.
“Nếu các người yêu ta, thì xin đừng bắt ta chọn.” – Mỵ Nương nói.
Và nàng… lùi lại.
⸻
Linh tỉnh dậy. Trời chưa sáng. Mắt cô ướt nhòa. Tay ôm ngực, đau như có ai vừa bóp nghẹt trái tim từ bên trong.
Cô chợt hiểu:
Im lặng không phải là trốn tránh.
Mà là sự bất lực của một người không được phép sống cho chính mình.
Và cô cũng hiểu… đó là tội lớn nhất.
Vì cả Sơn Thần lẫn Thủy Thần – không ai đáng bị lặng im đáp lại một tình yêu quá nặng.