Bầu trời hôm ấy không có mây.

Nhưng Linh thấy có một lớp sương vô hình giăng khắp không gian. Như thể giữa cô và thế giới, có một tấm màn mỏng – chắn lại mọi ánh sáng, mọi âm thanh, cả mọi cảm xúc cô đang cố nắm giữ.

Cô mang trâm ngọc mà Lâm đưa về, đặt trong hộp gỗ rồi khóa lại. Không phải vì cô muốn quên. Mà vì… cô sợ mình sẽ không còn lùi lại được nữa.

“Một bước gần là một bước mất.”

“Nhưng một bước lùi… cũng là một đời bỏ lỡ.”

Chiều hôm đó, đoàn khảo sát được dẫn vào ngôi đền cổ trên núi – nơi chưa ai từng khai phá. Ngôi đền được chôn dưới rễ cây cổ thụ, rêu phong và dây leo phủ kín. Dân làng gọi đó là Miếu Sầu – vì theo truyền thuyết, nơi ấy từng là nơi một công chúa bị giam giữ.

Linh đi cuối đoàn. Cô không biết vì sao tim mình đập nhanh hơn bình thường. Không phải do độ cao, không phải do mệt. Mà vì… trái tim cô đang nhớ ra điều gì đó.

Bên trong miếu, những bức phù điêu mờ ảo vẽ lại một câu chuyện mà chưa sách nào ghi chép.

Một cô gái đứng giữa hai vị thần. Một bên ánh sáng, một bên là sóng nước. Nàng đưa tay chạm vào cả hai – nhưng cuối cùng lại bị xiềng xích kéo vào giữa.

Vách cuối cùng của miếu có một khắc đá mờ gần như bị bào mòn. Nhưng Phong – bằng một ánh mắt rất lạ – chậm rãi bước tới và đặt tay lên đúng điểm lõm ở giữa bức đá.

Toàn bộ bức tường khẽ rung. Một cơ chế bật mở. Từ trong tường rơi xuống một vật nhỏ – một mảnh lụa tím đã bạc màu, thêu hình sông núi đan xen.

Linh bước tới. Tim cô ngừng đập khi chạm vào tấm lụa. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức ập về.

Cô lại đứng trong hoàng cung.

Nhưng không phải Mỵ Nương rực rỡ ngày tuyển phò mã.

Mà là Mỵ Nương bị giam lỏng.

Không áo lụa, không trâm ngọc, không son phấn. Chỉ có một ánh mắt buồn tan vỡ, và hai tay bị buộc bằng dải lụa tím.

“Ta không muốn gả. Ta không muốn chọn.”

“Nhưng người không có quyền muốn.” – giọng vua cha lạnh băng.

Cô vùng vẫy, cắn rách môi, cào máu tay. Nhưng cuối cùng vẫn bị ép viết thư hẹn ngày chọn phò mã.

“Họ sẽ tự đến. Ai đến trước, sẽ là chồng ngươi.”

“Không! Con không muốn ai đau!”

“Nhưng ngươi không phải là kẻ quyết định.”

Linh bàng hoàng tỉnh lại, lùi về sau, lưng đập vào vách đá. Mắt cô ngấn lệ.

“Em đã bị ép gả.” – cô thì thầm – “Em chưa từng muốn làm tổn thương ai… nhưng em chưa bao giờ có quyền.”

Phong đứng lặng, ánh mắt trầm mặc. Nhưng không phải là ngạc nhiên – mà như thể anh biết điều đó từ lâu.

“Anh… biết rồi sao?” – Linh hỏi.

Phong gật. Anh chậm rãi đáp:

“Từ ngày em biến mất trong buổi lễ chọn phò mã. Từ ngày em để lại bức thư: ‘Xin lỗi. Ta không thể chọn ai, khi chính ta chưa từng được chọn cho chính mình.’

“Và anh vẫn chờ?” – Linh lặng người.

“Anh chờ, nhưng anh cũng hận.” – Phong thì thầm – “Vì em không đến. Vì em biến mất. Vì em để kẻ khác đến sau ta, nhưng được em chạm tới trước.”

Đêm ấy, Linh ngồi trước cửa phòng, nhìn ra trời đêm.

Lâm xuất hiện – không từ suối, không từ sương. Mà từ một bóng cây đổ dài.

Anh bước đến, ngồi xuống cạnh cô. Tay đặt bên cạnh, không chạm, nhưng đủ gần để tim cô run rẩy.

“Em đã bị ép gả. Em chưa từng phản bội anh.” – Linh nói, giọng khàn như gió rừng.

Lâm không ngạc nhiên. Không buồn. Cũng không cười.

Chỉ nhìn cô. Rất lâu. Rồi anh nói:

“Anh biết. Từ rất lâu.”

“Vậy sao anh vẫn căm giận?” – Cô hỏi.

“Vì yêu em, nhưng bất lực. Vì thấy em khóc mà không thể ôm. Vì nghe em van xin mà không thể cứu. Anh là thần… mà không bảo vệ được người mình yêu.”

“Vậy anh trả thù?”

“Không.” – Lâm lắc đầu – “Anh… nguyền.”

Một tia chớp lóe ngang bầu trời. Cơn mưa bất ngờ đổ xuống, như trận lũ năm nào.

Lâm đứng dậy, ánh mắt như nước vỡ bờ:

“Nếu kiếp này, em vẫn không thể chọn, thì để nước làm lại tất cả.”

“Anh không thể…” – Linh bật dậy.

“Anh không thể im lặng nữa.” – Lâm đáp – “Và em… cũng đừng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play