Mặt trời chưa kịp lên hẳn, sương núi còn lững lờ như những dải lụa bạc vắt ngang rừng cây. Linh mở mắt, trong đầu vẫn còn đọng lại hình ảnh của đêm qua – khuôn mặt Lâm giữa làn sương nước, giọng nói vừa đau vừa dịu, như gió lướt qua lòng suối cạn.
“Sẽ không để ai tổn thương vì em nữa…”
Linh không thể nhớ rõ câu chuyện của kiếp trước, nhưng từng ánh mắt, từng lời nói của Lâm như dội thẳng vào tâm thức – chân thật đến đáng sợ.
Cô ngồi dậy, bước ra ban công. Ánh sáng đầu ngày nhuộm màu nhạt nhòa lên núi đồi xa xa. Trên bàn gỗ có một cánh hoa đỏ. Cánh hoa mà đêm qua… nằm bên gối cô.
“Không phải mơ.”
Linh siết nhẹ tay thành nắm. Có gì đó trong cô đang chuyển động – như một vết nứt nhỏ trên vách đá, và chỉ cần một cú chạm nhẹ, mọi thứ sẽ sụp đổ.
⸻
Sau bữa sáng, đoàn khảo sát bắt đầu di chuyển vào sâu trong rừng, nơi có một hang đá cổ được dân làng gọi là Hang Hẹn Ước. Truyền thuyết kể rằng, đó là nơi Sơn Tinh từng khắc lời thề đá với Mỵ Nương – một lời hẹn bất thành.
“Nếu nàng chọn ta, ta sẽ nâng núi xây thành. Nếu không, đời đời ta trấn thủ nơi này, chờ ngày được nghe một lời giải bày.”
Phong kể lại như đang đọc một ghi chép cũ. Linh đi bên cạnh, tay chạm nhẹ vào vách đá có những hoa văn cổ loang lổ. Một cảm giác lạnh xuyên từ ngón tay chạy dọc sống lưng.
Đột nhiên, bước chân cô khựng lại. Trên mặt đá, có một hình vẽ mờ nhòe – một người đàn ông đội vương miện hình sừng hươu, tay cầm cây gậy có hình đầu rồng uốn cong.
“Hình khắc Thủy Thần.” – Phong nói.
“Tại sao lại có ở đây? Đây là hang Sơn Thần mà.” – Linh hỏi.
“Vì hắn từng đến đây.” – Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Linh quay phắt lại. Là ông lão giữ đền – người kể truyền thuyết tối qua.
“Hắn – kẻ dâng nước, từng quỳ trước cửa hang này. Không để cầu xin. Mà để nguyền rủa.”
“Nguyền rủa ai?” – Linh khẽ hỏi, tim dần siết lại.
“Nguyền nàng.” – Ông lão nhìn thẳng vào mắt cô – “Người khiến núi và sông không thể đội trời chung.”
Không ai nói gì. Không ai dám cười.
Không ai nhìn Linh như một du khách nữa. Mà như một mảnh hồn xưa trở về – mang theo lời hứa chưa nói trọn, và oán niệm chưa được gột sạch.
⸻
Tối hôm đó, mưa rơi bất chợt. Rừng núi ẩm ướt và trầm mặc. Linh nằm trong chăn, cố ru mình vào giấc ngủ. Nhưng đầu óc lại vang vọng câu nói ấy:
“Nguyền nàng…”
Rồi như bị dẫn dắt bởi bản năng, cô vùng dậy, khoác áo, cầm đèn pin và rời khỏi nhà sàn.
Phong nhìn thấy. Anh gọi khẽ:
“Em đi đâu?”
“Em cần trở lại hang đá.”
“Một mình?”
“Không. Nếu anh muốn đi cùng.”
Phong không nói. Chỉ bước theo.
⸻
Hang Hẹn Ước khi đêm xuống hoàn toàn khác. Gió rít qua khe đá tạo thành tiếng rền rĩ như tiếng than khóc. Linh lần tay lên bức vách nơi ban sáng có hình khắc – nhưng lần này, nó phát sáng nhè nhẹ dưới ánh trăng lọt qua cửa hang.
Phong nhìn chăm chú. Bỗng anh đưa tay chạm lên một khe rãnh lạ. Một tiếng cạch khẽ vang lên – như thể có thứ gì đó đã được mở khóa.
Và từ dưới lòng hang, một luồng khí lạnh bốc lên. Trong khoảnh khắc, Linh thấy toàn bộ hang động đổi màu – đá phủ ánh xanh lam, hình khắc rõ nét hơn bao giờ hết.
Một vòng tròn xuất hiện giữa sàn đá – chính giữa là dấu ấn hình sóng nước cuộn lấy đỉnh núi.
Linh bước tới, bàn tay cô vô thức đưa ra chạm vào. Đúng lúc ấy, tất cả tối sầm.
⸻
Cô mở mắt – và thấy mình đang đứng giữa hoàng cung ngập trong lụa và trầm hương.
Một bàn tay dịu dàng kéo lấy tay cô. Là Phong. Nhưng anh mặc chiến bào – ánh mắt cương nghị, khác hẳn vẻ trầm ổn thường ngày.
“Nương tử, ta đến trước. Ta đã trao đủ sính lễ. Hãy theo ta.”
Từ phía sau, một tiếng nước trào lên. Lâm bước ra – đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt phẫn nộ đến tột cùng.
“Nàng hứa sẽ không để ta chờ trong vô vọng.”
Phong rút kiếm. Lâm giơ tay – nước dâng quanh họ.
Còn Linh – hay Mỵ Nương – đứng giữa hai người, không nói một lời.
Giấc mơ vỡ tung thành mảnh. Cô ngã xuống – tiếng thét của cả hai người đàn ông vang lên cùng lúc.
⸻
Linh choàng tỉnh. Trán ướt đẫm. Cô nằm trên sàn hang đá. Phong ở bên, sắc mặt tái đi vì lo.
“Em bất tỉnh. Gần một tiếng.” – Anh nói, giọng khản.
“Em nhớ rồi…” – Linh thở hắt, mắt nhìn thẳng vào anh – “Chúng ta… đã từng là họ.”
Phong sững người.
Linh quay đầu ra cửa hang. Ngoài kia, mưa bắt đầu lớn dần.