Sáng sớm. Hà Nội bừng tỉnh trong ánh nắng mỏng như sợi chỉ. Linh ngồi trên ghế sau chiếc xe địa hình mà Phong mượn được từ khoa Khảo cổ, ánh mắt không rời khỏi những đỉnh núi mờ xa phía trước.

Đây là chuyến đi khảo sát ngắn ngày do một nhóm nghiên cứu văn hóa dân gian tổ chức. Điểm đến: vùng núi Ba Vì – nơi tương truyền là đất của Sơn Tinh, đỉnh Tản Viên linh thiêng.

Ban đầu, Linh còn chần chừ. Nhưng sau hai tin nhắn lạ và những giấc mơ như thật, cô không thể ngồi yên. Có điều gì đó trong lòng đang thôi thúc – như một dòng nước ngầm rò rỉ, dẫn cô về một nơi mà lý trí chưa từng chạm tới, nhưng trái tim lại nhớ rõ từng bước.

“Đến nơi em sẽ cảm nhận được.” – Phong đã nói thế khi ngỏ lời mời.

Giọng anh không mang tính ép buộc, nhưng cũng chẳng hề nhẹ nhàng. Nó giống như một sự nhắc nhớ. Như thể chính anh cũng đang từng bước trở lại một miền ký ức đang chờ mở khóa.

Trạm dừng chân đầu tiên là một nhà sàn gỗ nằm giữa rừng, cách chân núi Tản vài cây số. Nhóm nghiên cứu đã đến trước, dựng lều, sắp xếp dụng cụ. Linh không quen ai trong nhóm ngoài Phong, nhưng không hiểu sao lại không cảm thấy lạc lõng. Trái lại, không gian ở đây khiến cô thấy… dịu lại.

Mùi cỏ, hương gỗ, và một thứ gì đó lẫn trong gió – không phải mùi đất, cũng chẳng phải nhựa cây. Mà là… mùi trầm tích, của những điều xưa cũ chưa được kể tên.

Khi Phong bận sắp xếp tài liệu cùng nhóm, Linh rảo bước một mình ra phía rìa rừng. Những bậc đá rêu phong dẫn xuống một con suối nhỏ. Dòng nước trong veo, uốn lượn qua từng tảng đá như đang thầm thì kể chuyện. Cô cúi xuống rửa tay, nhưng khi ngẩng lên – trước mặt cô là một người đàn ông.

Anh ta đứng bên bờ suối đối diện. Áo sơ mi đen, quần vải đơn giản, tay đút túi. Gió thổi ngược chiều, làm mái tóc đen dài của anh khẽ bay lên – một kiểu tóc đã lỗi thời với thế giới hiện tại, nhưng lại hợp lạ kỳ với gương mặt góc cạnh, ánh mắt sâu hun hút như lòng suối.

Linh sững người. Tim cô đập lệch một nhịp.

Anh không cười. Chỉ nhìn cô – bằng ánh mắt mà cô đã thấy trong mơ.

“Em đã trở lại rồi.” – Anh nói, giọng trầm, rất nhẹ, nhưng mỗi từ như khắc vào không khí.

“Anh là ai?” – Cô lùi lại một bước, giọng khẽ.

“Người em từng từ chối.”

Linh bàng hoàng. Tay cô siết lại vô thức. Nhưng khi cô blink mắt một lần, người đàn ông ấy… biến mất.

Trước mặt chỉ còn cây cỏ, nước suối và tiếng gió. Không một dấu chân. Không một tiếng động.

Chiều hôm đó, Linh kể cho Phong nghe. Anh im lặng rất lâu rồi chỉ nói:

“Chỗ em gặp… trước đây là bãi đất tổ chức nghi lễ tế Thần nước. Dân ở đây vẫn còn giữ truyền thuyết về một trận lũ từng quét qua nơi này…”

“Vì một cuộc hôn nhân không thành, phải không?” – Linh buột miệng.

Phong nhìn cô. Ánh mắt anh khẽ tối lại:

“Em nhớ ra rồi?”

“Không.” – Linh khẽ lắc đầu – “Nhưng cảm giác… như tim em thì có.”

Cô nói rồi quay mặt đi, nhưng không biết rằng phía sau, ánh mắt của Phong mang một tầng sóng khác – không chỉ là lo lắng. Mà là một khoảnh khắc chênh vênh giữa lý trí và bản năng. Như thể trong anh… cũng đang dần thức dậy một phần ký ức cũ – phần đã ngủ yên rất lâu.

Đêm xuống. Cả nhóm ngồi quanh lửa trại. Phong đang kể về những biểu tượng đá được tìm thấy quanh núi – những phiến khắc cổ kỳ lạ, có hình sóng nước đối đầu với vách đá dựng đứng. Người dân nơi đây gọi đó là “Hội Ấn Núi Sông”.

Một cụ già trong làng – người phụ trách giữ truyền thuyết vùng núi, bất chợt lên tiếng:

“Hội Ấn đó không phải chỉ là hình khắc. Nó là dấu niêm của một lời thề chưa trọn.

Ngày nào nước còn dâng, nghĩa là người ấy vẫn chưa chịu tha thứ.

Mà nàng… chưa bao giờ quay lại.”

Câu nói vang lên như một tiếng chuông vọng vào đáy lòng Linh.

Nàng chưa bao giờ quay lại.

Vì sợ.

Vì im lặng.

Vì không dám đối diện với tình yêu mình không thể chọn.

Và có lẽ, giờ đây, nàng quay lại – là để kết thúc điều đó.

Nửa đêm. Linh không ngủ được. Cô lặng lẽ rời khỏi nhà sàn, lần theo bậc đá dẫn xuống suối lúc ban chiều. Trăng lửng giữa trời, ánh sáng lạnh buốt như phủ một lớp sương lên da thịt.

Khi cô bước đến bên bờ, một làn sương mỏng bắt đầu tụ lại giữa suối. Nước bỗng chuyển động như có ai đó đang bước lên.

“Em nhớ rồi sao?” – Giọng nói ấy vang lên, lần này không chỉ trong đầu. Rõ ràng. Cạnh bên.

Linh xoay người. Anh đứng đó – lần này không biến mất. Gương mặt ấy, khí chất ấy… như tạc từ đá, như đúc từ sông. Một vẻ đẹp vừa dị thường vừa cuốn hút. Và đau đớn.

“Anh là…” – Linh khẽ run.

“Lâm. Em có thể gọi anh như kiếp này đặt tên. Còn kiếp trước… em từng gọi ta là gì?”

Linh cứng họng. Cô không biết. Nhưng nước mắt tự dưng tràn ra. Không vì đau. Không vì sợ. Mà vì… nhớ.

Lâm đưa tay, khẽ chạm vào ngực mình.

“Ở đây… em từng hứa.”

“Hứa gì?”

“Sẽ không để ai tổn thương vì em nữa.”

Linh thẫn thờ. Gió nổi lên. Nước cuộn dưới chân. Một tiếng thì thầm thoáng qua trong tâm trí:

“Nếu kiếp trước là sai lầm, kiếp này… liệu có kịp sửa?”

Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy trong chăn ấm. Cô không nhớ mình đã về bằng cách nào. Nhưng bên cạnh, trên gối, có một cánh hoa đỏ nhỏ, ướt nhẹ như vừa rơi từ suối lên.

Cô nhìn nó rất lâu, rồi ngẩng lên. Ngoài cửa, Phong đang nhìn cô. Anh không nói gì. Nhưng ánh mắt anh… đã khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play