Sau chuyến đi Đà Lạt, trong lòng Hạ Vy cứ như ai thả một nắm bông gòn vào, mềm mềm, nhẹ nhẹ… mà ngứa ngáy không chịu nổi.
Cô cố gắng vùi đầu vào kịch bản, chỉnh sửa lời thoại, tranh luận cùng biên kịch… Nhưng cứ tới đoạn nào có “nữ chính nhìn nam chính mỉm cười”, là đầu cô lại nhảy ra cái cảnh trên đồi mây — cái lúc mà Minh Quân nhìn cô như thể… cô là cả mùa xuân.
Trời đất ơi, rõ ràng là cô mới là người từng tát anh!
Rồi cái đêm hôm đó trên ban công khách sạn, không ai nhắc tới, không ai nói gì. Nhưng rõ ràng là… tim cô đã khẽ chệch một nhịp, rồi không chịu quay lại đúng chỗ nữa.
⸻
Về Sài Gòn, nhịp sống vội vã kéo họ trở về thực tại. Lịch quay thử, casting diễn viên, duyệt đạo cụ… tất bật đến mức thở cũng không kịp.
Nhưng lạ là, dù bận đến mấy, ánh mắt Minh Quân lúc nào cũng bình tĩnh, có phần xa vắng. Mỗi khi không nhìn cô, ánh mắt ấy như đang nhớ về một điều gì đó… xa hơn cả thành phố, xa hơn cả khung hình, và xa cả những cảm xúc hiện tại.
Chiều hôm đó, trong lúc cả đoàn nghỉ tay, Hạ Vy lên sân thượng của toà nhà sản xuất để tìm chút gió.
Và… bắt gặp anh đứng đó. Một mình.
Tựa vào lan can, tay cầm điếu thuốc đã cháy một nửa. Khói thuốc quấn quanh như lớp sương mỏng, che khuất biểu cảm gương mặt anh. Lần đầu tiên, cô thấy Minh Quân không cười, không chọc ghẹo, không phản ứng kiểu “được tát cũng vui”.
Chỉ là… im lặng. Như thể gió thổi qua tim mà chẳng thèm để lại chút rung.
— Không ngờ anh hút thuốc. — cô lên tiếng, phá vỡ bầu không khí.
Anh giật mình. Quay sang, rồi dụi tắt điếu thuốc vào chiếc gạt tàn sứ đã cũ.
— Không thường đâu. Chỉ khi… trong đầu có mấy cảnh quay không biết xử lý sao.
— Vậy giờ trong đầu anh có cảnh gì?
Anh không trả lời ngay. Cô định rút lui thì giọng anh vang lên, trầm trầm:
— Cảnh một người bỏ đi… và người còn lại không kịp nói gì.
Hạ Vy đứng yên. Không khí xung quanh như rơi chậm lại.
— Có vẻ… quen thuộc. — cô hỏi khẽ.
— Ừ. Vì nó là tôi.
Anh ngước nhìn cô, lần đầu tiên không trốn tránh.
— Em có bao giờ yêu ai chưa? Yêu đến mức nghĩ chỉ cần mình tốt hơn một chút, người đó sẽ quay lại?
Cô lắc đầu. Tim tự nhiên đập hơi nhanh.
— Tôi từng yêu một người như vậy. — anh tiếp tục — Cô ấy là biên kịch. Học ở Pháp, về nước làm một dự án phim indie, tôi quay phim cho cô ấy. Suốt một năm, tôi sống với những khung hình chỉ để khiến cô ấy cười.
— Rồi sao?
— Rồi cô ấy đi. Không nói gì. Cũng không dứt khoát. Chỉ để lại một tin nhắn: “Cậu có thể giỏi hơn nếu không bị ràng buộc bởi tình cảm.”
Hạ Vy mím môi. Đau — không phải vì cô là người trong câu chuyện, mà vì ánh mắt anh lúc kể, đầy tiếc nuối đến nghẹn.
— Từ đó tôi nghĩ, tình yêu làm người ta yếu đi. Tôi chọn công việc. Chọn những cảnh quay. Chọn sự lạnh lùng. Rồi tập… không cảm nữa.
Cô không biết phải nói gì. Không ai dạy cô đối diện với một người đàn ông đã biết cách cười nhưng quên mất cách yêu.
— Nhưng gần đây… tôi thấy sợ. — giọng anh dịu xuống.
— Sợ gì?
— Sợ nếu lỡ tôi thích một người nữa… thì liệu tôi có đủ bản lĩnh để không làm cô ấy tổn thương?
Cô bước đến, ngồi cạnh anh. Nhẹ như gió.
— Có thể… người sau không cần anh phải cố gắng quá. Vì cô ấy sẽ chọn anh, kể cả khi anh chưa sẵn sàng.
Anh quay qua nhìn cô.
— Cô đang tự ví mình đó hả?
— Tôi nói vậy thôi. Còn anh có hiểu sao… thì tuỳ.
Cả hai nhìn nhau, không ai cười.
Và có lẽ… chính khoảnh khắc lặng đó, giữa chiều muộn, giữa khói thuốc mỏng và gió quẩn trên sân thượng — hai con người từng coi nhau là định mệnh để ghét… lại tìm thấy một thứ còn kỳ lạ hơn: sự đồng điệu.
Không ồn ào. Không chạm môi. Không ngả vào vai.
Chỉ là… nhìn nhau. Và thấy nhau.
Lần đầu tiên.
⸻
Tối hôm đó, Hạ Vy trở về căn hộ nhỏ, pha một ly trà gừng, ngồi thẫn thờ.
Lúc mở máy tính, file kịch bản đang dở bỗng nhảy ra câu thoại:
“Anh biết không, có những người đi qua đời ta… không để lại gì, ngoại trừ một nỗi sợ. Và cũng có người đến, chỉ để dạy ta cách không sợ nữa.”
Cô không sửa câu nào. Chỉ im lặng đọc lại. Rồi khẽ mỉm cười.
Có lẽ… Minh Quân đã không còn là người cô ghét từ cái nhìn đầu tiên nữa.
Chỉ là… chưa ai chịu nhìn nhau đủ lâu để thừa nhận điều ấy.