Sáng thứ Hai.

Sài Gòn không mưa, cũng chẳng nắng mà cứ ui ui cứ tính cách thất thường của cô nàng đến tháng. Những tán cây hai bên đường khẽ lay động dưới gió sớm, lốm đốm ánh nắng lách qua kẽ lá, rọi xuống những vỉa hè loang nắng. Đường phố vẫn đồn đúc, inh ỏi tiếng dòi xe và tiếng bước chân dồn dập của sự sống.

Hạ Vy bước ra khỏi tiệm cà phê quen thuộc, tay cầm ly latte cỡ lớn, môi khẽ mím lại, mắt hạnh cong cong vì mùi thơm lan tỏa quá hợp vị. Áo sơ mi trắng, váy bút chì màu beige, tóc búi gọn kiểu lười biếng mà vẫn thanh lịch — cô đúng là đại diện tiêu biểu cho giới “gái văn phòng có gu”.

Hôm nay cô không đi xe riêng. Chiếc xe toyota cà tàng đã nhất quyết đình công và chui và viện bảo dưỡng nghỉ ngơi  từ hôm qua. Cô buộc phải thử “sống như dân thường” — ra trạm xe buýt gần nhà, tận hưởng không khí sáng sớm và những khoảnh khắc người xe hỗn loạn mà cô hiếm khi chạm mặt.

Đang đứng chờ, mắt cô lơ đãng nhìn dòng người qua lại, tai đeo một bên tai nghe chơi bản nhạc yêu thích thì…

Bộp.

Một cái vỗ bất ngờ vào… mông khiến cả ly cà phê suýt rơi khỏi tay cô. Mặt cô dỏ lựng trong tích tắc. Xúc cảm vẫn râm ran âm ỉ. Trong tích tắc, lưng cô dựng lên, sống mũi nóng bừng vì tức giận.

Cô quay phắt lại, đôi mắt tóe ra lửa truy tìm tên dê xồm nào dám công khai ăn đậu hũ của bà.

Và rồi… bắt gặp một khuôn mặt.

Đẹp đến mức….cô quên cả thở trong vài nhịp.

Anh ta cao tầm trên 1m8, dáng người gọn gàng, phong trần trong chiếc áo thun đen rộng, khoác thêm hoodie xám bạc. Mái tóc nâu tro lòa xòa che bớt đôi mắt dài hơi lười, sống mũi cao, cằm có vệt râu lún phún… Gương mặt kiểu này đáng lý ra phải xuất hiện trên trang bìa tạp chí thời trang tháng 7, chứ không phải đứng ở trạm xe buýt lúc 8 giờ sáng với… tay cầm con gấu bông hình con vịt vàng.

À mà khoan. Đẹp trai là có quyền dê xồm à. Cô tỉnh táo lại ngay tức khắc và nhìn thấy…

Đúng rồi. Con vịt.

Anh đang cúi nhặt con vịt bông.

Anh cũng đứng hình trong 5 giây, cô gái trước mắt vô cùng xinh xắn với mắt hạnh to tròn, mũi cao xinh xắn, môi chúm chím xinh xăn, tóc đen dài ngang vai, dàn da trắng đang ửng hồng… ý mặt cô ấy sao đỏ lựng vậy. IQ anh lặp tức bùng nổ và nhận ra có gì đó sai sai. Anh vội giải thích:

— Ủa khoan, cô đừng hiểu lầm nha. Có thằng nhóc chạy ngang vô tình đụng trúng cô, tôi cúi xuống nhặt bé iu này nè, mà cô quay lại đúng lúc…

— Anh vừa làm gì?! — cô nghiến răng, lùi lại một bước, mặt đỏ gay vì vừa bực vừa xấu hổ.

— Tôi không có đụng cô! Tôi… chỉ là…

— Đồ biến thái!

Chát!!!!!!

Một cái bạt tai đầy kỹ thuật và cảm xúc, khiến cả trạm xe buýt nín lặng trong ba giây.

Con vịt bông rơi xuống lần hai.

Cả khung hình chết lặng 3 giây. Mọi người há hốc mồm nhìn một màn trước mắt, bà tám quên cả tám chuyện, cô bé quên cả liếm kem, và chú chó nhỏ hóng chuyện xa xa đang đi nhầm luôn vào chân cậu chủ, còn chủ mưu là cậu bé thì gương mặt nhìn mọi người ngây ngô …vô số tội.

Anh đưa tay lên má, trân trân nhìn cô không thốt nên lời. Hai mươi tám nồi bánh chưng mới bị một cô gái lấy đi…cái tát đầu đời.

Anh ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời. Phải mất vài giây mới tìm lại giọng nói lạc đi đâu đó, nhẹ cười:

— Trời đất, em người bé xíu mà ra tay…lực thiệt.

— Biến khỏi tầm mắt tôi. Ngay!! Đồ dê xồm!!!!!

Cô quay đi, mặt càng đỏ hơn. Chân vội vã bước lên xe buýt, không quên lườm anh một cú lườm sắc lẹm. Thứ đồ đáng ghét, mặt thì rõ ràng đẹp thế mà dê cụ.

Còn anh đứng lại, gãi gãi đầu, nhặt con vịt bông lần nữa, khẽ lẩm bẩm:

— Cái gì quái lạ vậy trời? Tự nhiên thành tội đồ quốc dân vì con vịt bông.

Chín giờ sáng. Tòa soạn Lục Địa Books, tầng 12.

Hạ Vy ngồi vào ghế họp, lòng vẫn còn sôi sùng sục vì chuyện lúc sáng. Cô đã dùng nước tẩy rửa để xóa đi “vết nhơ cảm xúc” bằng một cuộc gọi gay gắt cho bộ phận giao thông công cộng và một bài đăng xả giận trên story, caption: “Đẹp trai mà biến thái là combo tồi tệ nhất.”

Buổi họp hôm nay quan trọng.

Cô là biên tập viên chính của cuốn “Tháng Sáu Nhẹ Nhàng” — quyển tiểu thuyết tình cảm đã bán hơn 200.000 bản trong năm qua. Nay chuẩn bị chuyển thể thành phim, và cô được chỉ định là người giám sát nội dung gốc.

— Sếp nói đạo diễn mới sẽ tới trực tiếp thuyết trình concept hôm nay. Nghe đâu là người trẻ, tài năng, từng đạt giải quốc tế nữa đó. — cô trợ lý bên cạnh thì thầm.

Hạ Vy chỉ khẽ gật đầu, mong chờ xem người đến có ba đầu sáu tay như thế nào.

Cửa mở.

Một nhóm người bước vào. Và dẫn đầu là…

Anh ta.

Người đàn ông với mái tóc lòa xòa, áo hoodie bạc màu, gương mặt quen thuộc sáng nay… vẫn đẹp trai đến phát bực, và vẫn cầm con vịt bông màu vàng — lần này nhét hẳn trong balô lòi đầu ra.

Anh khựng lại nửa giây khi thấy cô. Rồi… cười.

— Ồ, trùng hợp quá hen.

Cô chết lặng.

Anh ta cúi đầu chào:

— Tôi là Trần Minh Quân. Đạo diễn chính dự án chuyển thể “Tháng Sáu Nhẹ Nhàng”.

Cả bầu trời mây giăng khắp lối, mấy con vịt cứ lướt qua cạp cạp như chế giễu cô trong đầu. Ông trời hình như thích chơi khăm cô rồi.

Ánh mắt hai người gặp nhau ở đầu bàn họp.

Cô nghiến răng. Anh cười mỉm.

Cuộc họp bắt đầu.

— Tôi đã đọc truyện. Rất dịu dàng. Nhưng tôi muốn bản phim có thêm chiều sâu mất mát. Cảnh mở đầu: nữ chính đi dự đám tang mẹ.

— Đám tang? — Hạ Vy nhíu mày — Câu chuyện là về hồi ức tháng Sáu tuổi thanh xuân. Không phải tiểu sử đau thương nha.

— Nhưng tôi thấy cô ấy cần động lực để quay về. Đám tang là cái cớ hợp lý nhất.

— Anh đang làm nó nặng nề không cần thiết.

— Còn cô thì đang bám víu vào sự an toàn giả tạo.

— Tôi bám vào cảm xúc gốc của câu chuyện.

Minh Quân ngả người ra sau ghế, ánh mắt tinh quái:

— Chúng ta sẽ còn… tranh luận dài dài đấy.

Cô liếc sang, tay nắm chặt cây bút:

— Tôi chỉ mong không phải “tát” anh lần nữa.

Anh bật cười thành tiếng. Rồi quay đi, khẽ lẩm bẩm:

— Ừ, nhưng nếu có thì lần sau nhớ nhẹ tay hơn chút nha. Má vẫn còn nóng nè.

Và đó là cách hai con người bắt đầu ghét nhau giữa lòng Sài Gòn hoa lệ — không phải bằng định mệnh lãng mạn, mà bằng một cái bạt tai… vang danh cả dự án.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play