Nếu nói tim người giống như cửa sổ, thì Hạ Vy từng nghĩ, ít nhất Minh Quân cũng đang mở hé cho cô nhìn vào.

Cô đã thấy ánh mắt anh dịu lại khi cô mỉm cười. Thấy bàn tay anh không còn ngẫu nhiên chạm vào vai cô mà trở nên… cẩn trọng. Và quan trọng nhất — cô đã thấy chính mình trong từng chi tiết nhỏ anh quan tâm.

Nhưng mọi thứ vỡ vụn. Chỉ trong một buổi chiều.

Hôm đó, cô lên văn phòng sớm hơn thường lệ vì sếp lớn gọi duyệt gấp bản concept mới. Nhưng vừa bước ra khỏi thang máy tầng 12, cô khựng lại.

Cửa phòng họp mở hé. Và bên trong, Minh Quân đang đứng — không phải một mình.

Người phụ nữ đối diện anh, tóc dài, váy trắng, nụ cười dịu dàng đến đáng ghen.

— Quân à, em về rồi. Lần này… là để ở lại.

Giọng nói đó. Không chói tai. Nhưng rơi vào tai Hạ Vy, lại vang như tiếng chuông báo cháy trong một trái tim đang say ngủ.

— Sao em lại quay về? — Minh Quân hỏi khẽ.

— Em mệt rồi. Paris đẹp thật. Nhưng không phải nhà. Mà ở đây… còn anh.

Cô ấy bước tới, đặt tay lên ngực áo anh. Rất tự nhiên. Như thể… chưa từng có ai chen vào giữa họ.

Tim Hạ Vy thắt lại.

Minh Quân không đẩy tay cô ấy ra. Cũng không tiến lại gần hơn.

Nhưng… im lặng.

Chỉ một khoảnh khắc đó thôi, đủ để mọi hy vọng nhen nhóm trong lòng Hạ Vy tan thành tro bụi.

Cô quay đi, không gõ cửa. Chạy thẳng ra hành lang sau, nơi có chiếc ghế gỗ đối diện thành phố ồn ào bên dưới. Cô ngồi đó, cố hít thở như người bình thường.

Mắt cay xè.

Không phải vì ghen. Mà vì tổn thương.

Cái cảm giác… nhận ra mình chỉ là người đến sau trong một câu chuyện chưa khép lại.

Mà cô ghét điều đó. Ghét cay đắng.

Hôm đó, cô không nói chuyện với anh.

Hôm sau, cô tránh mặt.

Đến ngày thứ ba, Minh Quân mới ngồi lại được với cô trong phòng biên kịch. Gương mặt anh hơi nhợt, mắt trũng sâu vì thiếu ngủ.

— Em đang giận anh?

Cô không trả lời.

— Anh không biết em thấy gì, nhưng… anh không làm gì sai cả.

— Ừ. Không sai. Anh chỉ… im lặng. — cô ngước nhìn anh, lần đầu tiên không né tránh — Im lặng với cô ấy. Và im lặng cả với em.

Minh Quân cắn môi, đôi tay đan vào nhau căng thẳng.

— Em ấy là người cũ. Về nước vì muốn nối lại. Nhưng anh chưa từng nói anh đồng ý.

— Nhưng anh cũng không nói là… từ chối. — giọng cô nghèn nghẹn.

Anh bước tới, đặt tay lên bàn, ánh mắt tha thiết:

— Em biết không, lần đầu tiên trong đời, anh thấy sợ. Sợ nếu anh lỡ thích một người… thì quá khứ của anh sẽ làm người đó tổn thương.

— Anh sợ tổn thương người ta. Nhưng không nghĩ người ta cũng sợ… không là duy nhất à?

Khoảng không im lặng đến mức nghe rõ tiếng tim ai đó vỡ… không thành tiếng.

Tối hôm ấy, Minh Quân gửi cho cô một tin nhắn.

“Nếu có thể chọn lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau… anh muốn được mỉm cười, chứ không phải nhận một cái tát.”

“Vì giờ anh sợ… nhận lại một cái quay lưng còn đau hơn.”

Cô đọc. Rồi tắt màn hình.

Một giọt nước rơi trên má.

Không biết là nước mắt… hay mưa ngoài trời đã kịp trút xuống.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play