Đà Lạt — thành phố của sương mù và những cảm xúc nửa vời, là nơi khiến người ta dễ buông thả một chút lý trí… và để tim làm loạn.

Hạ Vy đã nghĩ đây chỉ là một chuyến công tác. Nhưng cô không ngờ rằng, bên dưới lịch trình dày đặc, lại có những phút ngắn ngủi mà người ta lỡ… chạm vào nhau, chạm vào tim, và chạm vào cả những điều mình từng dè dặt né tránh.

Sáng thứ Bảy, cả đoàn nghỉ một buổi để “nạp năng lượng sáng tạo”. Nói trắng ra là… chơi.

— Tôi mướn được chiếc xe jeep cũ, chở tụi mình lên đồi săn mây. 5h sáng, dậy nha. Ai không dậy được… thì tôi lôi. — Minh Quân tuyên bố, nụ cười vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn.

— Tôi sẽ ngủ trùm mền. Lôi không nổi đâu. — Hạ Vy đáp, nhưng trong lòng… chờ tới sáng.

5h30, Đà Lạt lạnh cắt da.

Cô ngồi trong xe jeep, tay ôm ly cacao nóng, mặt vùi trong khăn choàng cổ. Minh Quân ngồi bên cạnh, áo khoác lông to như gấu Bắc Cực, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ.

— Mặt anh không lạnh hả?

— Không. Tôi quen rồi. Còn cô… đỏ như trái cà chua luộc kìa.

— Lạnh chứ bộ.

— Hay là… tôi cho mượn vai?

Cô liếc xéo.

— Lát nữa nếu tôi ngủ gật thì anh tự hiểu nha. Là mượn tạm. Không phải tựa tình cảm.

— Nhưng nếu tôi tựa lại thì sao?

— Tôi… tát.

— Ừ, tát nữa cũng được. Miễn là có cớ… ngồi gần.

Đồi mây lúc bình minh. Sương phủ như lớp voan nhẹ, ánh nắng hắt qua mỏng manh đến mức người ta chỉ muốn đứng im… thở khẽ.

Cô đứng trước biển mây, không gian yên ắng đến lạ.

— Đẹp quá. — cô thở ra.

— Ừ. Nhưng không bằng người bên cạnh. — giọng anh trầm, không còn đùa.

Cô quay lại. Ánh mắt anh lúc ấy không còn ngông nghênh, không chọc ghẹo. Mà dịu, và sâu. Như thể mọi câu từ thừa thãi, chỉ cần ánh nhìn ấy là đủ khiến cô thấy… tim mình trượt nhịp.

Cô quay đi, khẽ cười.

— Đà Lạt làm người ta nói mấy lời ngọt lịm dễ vậy hả?

— Không. Là cô làm người ta muốn nói mấy lời ngọt lịm.

Chiều, cả nhóm ghé một quán cà phê nhỏ nằm trên sườn dốc. Quán vắng, chỉ có tiếng nhạc jazz khe khẽ, và ánh nắng vàng rót vào từ cửa sổ.

Minh Quân ngồi đối diện, đưa cho cô chiếc khăn len đen:

— Mượn đỡ. Nhìn cô run như cánh hoa dại.

— Biết vậy đừng rủ người ta đi sớm. — cô trùm khăn, nhưng tay khẽ kéo lên cao hơn… như mượn hơi ấm ai đó bỏ quên.

— Này… nếu tôi nói tôi thích cô thì sao?

Cô sững lại.

Anh chống cằm, không cười, không né tránh.

— Ý tôi là… thật sự. Từ lúc nào đó không rõ. Có thể là từ lúc bị tát, cũng có thể là từ khi thấy cô vừa cãi nhau vừa vẫn nhớ cà phê latte. Có thể là từ lúc cô ngã vào tôi. Hoặc là từ sáng nay, khi cô nhắm mắt giữa biển mây, và tôi chỉ muốn ngắm mãi cái biểu cảm bình yên đó.

Tim cô đập… lớn. Đều. Rõ.

— Anh biết tôi không, chị đây không dễ cua đâu nha.

— Tôi biết.

— Vậy sao vẫn thích?

— Vì tôi không thích kiểu dễ. Tôi chỉ thích kiểu… cô.

Cô bật cười khẽ. Nhưng trong nụ cười đó, tim cô đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Tối.

Trời Đà Lạt trở gió.

Cô đứng trên ban công khách sạn, tay cầm cốc trà nóng. Cửa sau lưng mở ra.

— Lạnh không? — Minh Quân đứng sau lưng, giọng trầm khẽ.

— Không lạnh bằng hồi sáng.

— Nhưng mặt vẫn đỏ kìa.

— Đỏ vì nghĩ linh tinh.

— Linh tinh kiểu gì?

— Kiểu… nếu anh cúi xuống hôn tôi thì tôi có né không?

Anh lặng đi một giây. Rồi bước đến gần.

— Cô có né không?

Cô mím môi. Không trả lời. Mắt không nhìn anh. Nhưng cũng… không rời đi.

Khoảng cách giữa hai người mỏng hơn lớp hơi sương trên thành ly trà. Môi anh chỉ cách cô… vài hơi thở.

Tim đập. Nhịp nhanh. Không ồn ào. Nhưng rộn ràng như cơn mưa đầu mùa. Đầu cô ong lên như nổ số. Làm sao đây, làm sao đây. Nụ hôn đầu đời của mình. Sao giờ ta. Mà môi anh ý sao quyến rũ thế, có vị thế nào ta. Hàng ngàn con dê có thi nhau nhảy tưng tưng tròn đầu.

Cô nhắm tịt mắt lại, chờ mong…một điều gì đó.

Thình thịch, thình thịch,….thịch…thịch…

Cuối cùng, anh chỉ khẽ đưa tay, vuốt nhẹ sợi tóc vướng trên má cô.

Cô choàng mở mắt nhìn anh, có chút thất lạc rõ ràng tan biến…

Lần đầu tiên… cô thấy ghét ai đó vì tử tế quá.

Đêm ấy, cô nằm trong phòng, tim không ngủ.

Và sáng hôm sau, khi đoàn rời Đà Lạt, trên xe quay về, cô ngủ gật.

Gục hẳn vào vai anh.

Anh không gọi dậy. Chỉ khẽ kéo khăn trùm kín vai cô, và giữ nguyên tư thế ấy suốt quãng đường.

Vì lửa gần rơm, đôi khi… chỉ cần một cái nghiêng nhẹ là cháy cả lòng.

Nhưng sâu trong mắt anh, có ưu sầu khó nói thành lời,..


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play