Buổi tối trở về, Cố Bạch Y liền đối chiếu giấy nợ, lần lượt trả nợ. Cả đêm điện thoại và tin nhắn nối tiếp không dứt, mãi đến khuya mới ngưng.
May là kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc, trong ký túc xá chỉ có mình cậu ở, cũng không lo làm phiền người khác.
Gọi điện thoại tới phần lớn đều là bạn bè hay người thân của mẹ nuôi lúc sinh thời, rất nhiều người đã lâu không liên lạc. Trước khi mẹ nuôi qua đời, bọn họ sợ Cố Bạch Y lại gọi đến vay tiền nên luôn không nghe máy. Đến khi mẹ nuôi mất rồi, lại sợ gọi điện sẽ khiến Cố Bạch Y hiểu lầm là đang đòi nợ, cũng không chủ động liên hệ với cậu.
Ngày thường vẫn luôn giữ liên lạc chỉ có dì Phương Nhị.
Nguyên chủ vốn bị cuốn vào vũng bùn, khó tránh khỏi buồn bực, còn từng khóc lóc kể lể hơn cả người tình với dì Phương Nhị. Cố Bạch Y với tư cách người ngoài lại có thể nhìn ra được thiện ý của những người đó.
Những khoản tiền nợ kia, cậu đều trả lại cả vốn lẫn lời, từng người một đều nói lời cảm ơn.
Cuộc gọi cuối cùng cũng đã hơn mười hai giờ, đầu dây bên kia là một dì cùng cậu ôn lại chuyện về mẹ nuôi, nói đến nghẹn ngào, lại để Cố Bạch Y phải dỗ dành một lúc lâu. Đến khi cúp máy, Cố Bạch Y mới phát hiện hốc mắt mình cũng ươn ướt.
Nhưng trong lòng cuối cùng cũng gột bỏ được những buồn phiền, không cam lòng và ấm ức.
Chỉ có nhà dì Phương Nhị là Cố Bạch Y đến tận nơi, mang quà cảm ơn và đích thân trả tiền.
Buổi trưa Cố Bạch Y còn phải đi làm, cho nên chỉ có thể tranh thủ thời gian. Dựa theo ký ức, cậu tìm đến cửa nhà dì Phương Nhị thì mới hơn bảy giờ sáng. Dì Phương Nhị dù là ngày nghỉ cũng phải đi làm buổi sáng, lúc đó còn đang ngủ, ra mở cửa là con gái của dì, Đào Mộc Đào.
Đào Mộc Đào năm nay mười lăm tuổi, mới lên lớp mười, kỳ nghỉ cũng mặc đồng phục học sinh, tóc cắt ngắn như bị chó gặm, đôi mắt đen láy sáng ngời và sắc sảo.
Vừa nhìn thấy Cố Bạch Y ngoài cửa, ánh mắt sáng trong đáy mắt lập tức biến thành địch ý.
“Anh tới làm gì?” Đào Mộc Đào tức giận nói, “Hôm qua tiền cũng đã giúp anh trả rồi, khỏi cần phải làm bộ làm tịch đến cửa!”
Cô cố tình hạ thấp giọng, sợ đánh thức mẹ còn đang ngủ, ánh mắt hung dữ như một con thú nhỏ đang nổi giận.
Dì Phương Nhị có tính tình mềm như bột mì, còn con gái thì rất cứng rắn. Cũng vì hoàn cảnh sống kham khổ, mới phải trưởng thành sớm.
Chưa kịp để Cố Bạch Y mở miệng, Đào Mộc Đào đã trở tay đóng cửa.
Nhưng ngay lúc chỉ để lại một khe hở, thì rốt cuộc lại không đóng hết.
Cố Bạch Y không hề dùng sức, chỉ nhẹ nhàng giữ tay trên cửa, tay còn lại giơ lên túi bánh và trái cây, nhẹ giọng nói: “Anh tới trả tiền, tiện thể đến thăm dì hai.”
Trên túi bánh có in logo hình quả đào, chính là cửa hàng bánh lâu đời mà dì Phương Nhị thích nhất, đến mức đặt tên con gái mình theo đó.
Động tác của Đào Mộc Đào khựng lại một chút, lộ ra vài phần nghi ngờ, nhưng vẫn cảnh giác hỏi: “Thật hay giả? Anh lấy đâu ra tiền?”
Phía sau cánh cửa vang lên giọng nói nghi hoặc của dì Phương Nhị: “Quả Đào, ai đến vậy?”
Cố Bạch Y gọi một tiếng: “Dì hai.”
Dì Phương Nhị sững người một chút, lập tức gọi con gái mở cửa: “Ai nha, Tiểu Bạch sao con lại đến đây, mau vào ngồi đi, đã ăn sáng chưa? Dì hai nấu mì cho con nhé.”
Đào Mộc Đào bĩu môi, cuối cùng vẫn mở cửa, để Cố Bạch Y vào.
Cố Bạch Y đặt đồ mang đến lên bàn, ngoài bánh và trái cây, còn có hai phong bì đựng tiền.
Khoản nợ lớn cậu đã chuyển khoản vào tài khoản của dì Phương Nhị, còn lại là phần lãi, tích lũy từ tiền tiêu vặt gần đây.
“Con ăn sáng rồi, lát nữa còn phải đi làm, thật sự không có nhiều thời gian nên mới đến vào giờ này làm phiền.” Cố Bạch Y ngăn không cho Phương Nhị dì vào bếp, “Con chỉ uống một ly nước ấm là được.”
Cậu cố ý đến vào giờ này cũng vì không muốn nán lại quá lâu, nếu không dì Phương Nhị nhất định sẽ đi mua thức ăn nấu cơm, lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá.
Dì Phương Nhị rót hai ly nước ấm, mở hộp bánh rồi đẩy đến trước mặt cậu, cùng cậu ngồi xuống.
Cố Bạch Y nói ngắn gọn, kể việc giúp một người giàu có nên nhận được chút quà cảm ơn, hiện giờ có chút tiền dư dả.
Cậu nói rất bình thản, nhưng dì Phương Nhị làm sao không biết con người cậu nặng nhẹ thế nào.
Chuyện di chúc của mẹ nuôi lúc trước, dì Phương Nhị cũng biết, chỉ vì danh tiếng của Cố Bạch Y mà ngay cả con gái mình bà cũng không nói ra.
Hiện tại nhìn Cố Bạch Y bỗng lấy ra từng ấy tiền, tay bà lập tức run lên, sắc mặt thay đổi: “Con không phải lại……”
Cố Bạch Y liếc mắt nhìn về phía Đào Mộc Đào.
Dì Phương Nhị bận tâm có con gái ở đây, cuối cùng nuốt những lời định nói xuống.
Cố Bạch Y an ủi: “Không trái pháp luật, không phạm tội, dì không cần lo. Hiện giờ con chỉ muốn học hành cho tốt, sau khi tốt nghiệp thì tìm công việc ổn định. Mẹ con không còn nữa, dì chính như là mẹ của con, Quả Đào chính là em gái con, sau này con nhất định không để hai người chịu khổ.”
Đào Mộc Đào cười khẩy một tiếng.
Nhà cô hiện tại sống khốn khó như vậy, cũng không biết là do ai gây ra. Giờ chỉ mới trả tiền, theo lý là chuyện nên làm, sao lại nói như thể ban phát đại ân huệ vậy.
Dì Phương Nhị trừng mắt nhìn con gái một cái, Đào Mộc Đào liền đảo mắt, xoay người trở về phòng.
“Xin lỗi, là dì không dạy dỗ Quả Đào tốt……” Phương Nhị dì thở dài.
“Dì đừng nói vậy, Quả Đào cũng là xót xa cho dì.” Cố Bạch Y hoàn toàn có thể hiểu được sự oán giận của Đào Mộc Đào.
Cũng nhân lúc cô bé trở vào phòng, cậu liền đưa phong bì tiền ép vào tay Phương Nhị dì, hạ giọng nói: “Dì hai lúc rảnh rỗi hãy dắt Quả Đào ra ngoài đi dạo phố, mua thêm ít quần áo, đặc biệt là Quả Đào, con gái đang tuổi thích làm đẹp, nên ăn mặc đẹp một chút.”
Dì Phương Nhị do dự một lúc, cuối cùng vẫn đau lòng con gái.
Cố Bạch Y nhân cơ hội đứng dậy, nói mình phải đi làm, không để bà có cơ hội từ chối.
Dì Phương Nhị muốn tiễn cậu, nhưng bị chặn lại ở cửa cầu thang.
“Dì hai trở vào nghỉ ngơi đi, sau này có thời gian con sẽ lại đến thăm dì.” Cố Bạch Y mỉm cười với bà, “Vừa rồi con nói đều là lời thật lòng.”
Mặt trời vừa mới nhô lên từ giữa những tòa cao ốc trong thành phố, ánh nắng sớm xuyên qua ban công nửa mở chiếu vào hành lang, Cố Bạch Y đứng dưới nắng, nụ cười cũng giống như ánh dương vừa lên.
Không rực rỡ, không gượng ép, mà là ấm áp đầy sức sống.
Giống như những nụ hoa hướng dương sinh ra dưới nắng, mọi u sầu đều tan biến, chỉ còn lại sức sống rạng ngời.
Trái tim lo lắng của dì Phương Nhị lập tức được xoa dịu.
Bà gật đầu, chỉ kịp nói một câu: “Trên đường nhớ cẩn thận.”
Cố Bạch Y vẫy tay, quay người bước vào ánh nắng.
–
“Tối qua cậu và cậu bạn trai nhỏ kia thế nào rồi?”
Lợi dụng khoảng nghỉ sau buổi họp, Nguyên Dĩ Ngôn không nhịn được nghiêng đầu về phía Thẩm Huyền Mặc tám chuyện.
Thẩm Huyền Mặc nâng mí mắt, dường như hứng thú không cao: “Gì mà thế nào?”
Nguyên Dĩ Ngôn dùng tài liệu che miệng, nhỏ giọng hỏi: “Thì là thuận mắt không, tính cách ra sao, có con mắt nhìn không, có nói gì quá đáng với cậu không?”
Thẩm Huyền Mặc như thần trí lơ lửng, bị Nguyên Dĩ Ngôn chọc vào tay mới hoàn hồn, cười nhẹ: “Lớn lên thì đúng là đẹp.”
Nguyên Dĩ Ngôn sững người, sau đó hơi thất vọng.
Anh còn lo lắng suốt, hỏi bao nhiêu câu, mà Thẩm Huyền Mặc chỉ nhớ mỗi chuyện ngoại hình thuận mắt.
Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Huyền Mặc đã bước nhanh ra xa, gọi một nhân viên quay lại để giao việc sửa phương án, yêu cầu nộp lại trước thứ hai.
Nguyên Dĩ Ngôn theo sau, thấy Thẩm Huyền Mặc còn đang bàn bạc công việc.
Mãi đến lúc ra khỏi tòa nhà, cuối cùng mỗi người một ngả, Nguyên Dĩ Ngôn còn chưa hết tò mò, định hỏi tiếp, liền nghe Thẩm Huyền Mặc nhìn đồng hồ rồi nói hôm nay tan làm sớm.
Nguyên Dĩ Ngôn hỏi: “Cậu đi đâu?”
Thẩm Huyền Mặc nói: “Đi ăn với bạn trai nhỏ.”
Nguyên Dĩ Ngôn: “…… Cậu đổi cách gọi cũng nhanh thật đấy.”
Hôm qua còn nói không quen miệng cơ mà.
Thẩm Huyền Mặc bình thản: “Diễn thì phải diễn cho tròn vai.”
Nguyên Dĩ Ngôn: “Vậy bao giờ dẫn ra mắt chúng tôi? Vừa hay chúc mừng, đỡ để mẹ cậu nghi ngờ.”
Thẩm Huyền Mặc không chút do dự từ chối: “Để sau đi. Cậu ấy nhát gan, đợi cậu ấy quen rồi lại tính.”
“……”
Ánh mắt Nguyên Dĩ Ngôn nhìn Thẩm Huyền Mặc càng vi diệu.
Nếu nói Thẩm Huyền Mặc vì sĩ diện thì còn hợp lý, nhưng đối mặt bạn bè thân thiết nhiều năm không cần nói dối. Huống chi da mặt Thẩm Huyền Mặc dày như tường thành, đã có bạn trai rồi sao còn ngượng không dám giới thiệu?
Trừ phi hắn nói thật. Thật sự sợ dọa người ta chạy mất.
Nguyên Dĩ Ngôn lại nhớ đến câu “Lớn lên đẹp” vừa rồi Thẩm Huyền Mặc nói, không khỏi gãi cằm, có khả năng thật.
Thẩm Huyền Mặc không phải là thật sự thấy sắc nổi lòng tham chứ?
Đáng tiếc Nguyên Dĩ Ngôn chưa kịp hỏi tiếp, Thẩm Huyền Mặc đã vẫy tay bỏ đi, rõ ràng không định cho anh gặp mặt người kia.
Càng như thế, Nguyên Dĩ Ngôn càng tò mò đến cồn cào.
Lúc này mới nghĩ đến mặt thứ ba……
Đôi mắt Nguyên Dĩ Ngôn sáng rỡ, lập tức lấy điện thoại gọi cho một người bạn khác, hẹn đi ăn trưa.
Bạn kia vừa về đến nhà chưa kịp nghỉ ngơi, lại lết thân mệt mỏi đến cửa hàng thức ăn nhanh gần công ty.
Vừa vào cửa gọi đồ ăn xong, Nguyên Dĩ Ngôn đã quàng tay qua cổ, nhỏ giọng hỏi: “Trước đây cậu không phải từng gặp cái người họ Cố kia với Huyền Mặc sao? Rốt cuộc trông như thế nào? Giống tiên nhân hạ phàm?”
Người bạn kia gần đây bận đến mức chân không chạm đất, chưa kịp nghe mấy chuyện bát quái gần đây, nghe vậy phải nghĩ hồi lâu, dưới sự gợi ý của Nguyên Dĩ Ngôn mới nhớ ra vài hình ảnh.
“Cố, Cố gì đó? Tôi chỉ gặp một lần.” Người bạn kia cố gắng nhớ lại, “Không ấn tượng sâu sắc lắm, chỉ nhớ là trông khá tội nghiệp.”
Cứ sợ trước sợ sau, ánh mắt thì đảo quanh vô định.
Ngũ quan không tệ, da trắng, nhưng lại không có khí thế.
Như thể ai cũng có thể giẫm lên đúng kiểu túi trút giận.
Bạn kia nói khá uyển chuyển, nhưng vẫn không giấu được ý: “Cậu hỏi cậu ta làm gì?”
Nguyên Dĩ Ngôn nhíu mày, vừa sợ hãi vừa khó tin: “Huyền Mặc lại thích kiểu này á?”
–
“Lớn lên trông cứ như túi trút giận” Cố Bạch Y lại bị người ta gây chuyện.
Thời gian làm việc thì mọi thứ đều thuận lợi, dạo này đúng vào mùa du lịch cao điểm, đến giờ cơm thì trong tiệm không còn chỗ trống, ai nấy đều bận đến chân không chạm đất, người đông việc nhiều, cũng chẳng ai rảnh mà gây sự.
Nhưng đến gần lúc tan ca, phiền phức lại tìm tới cửa.
Một đồng nghiệp cố ý chạy vào phòng thay đồ tìm Cố Bạch Y, dúi vào tay cậu một nắm tiền lẻ, nhờ cậu đến một tiệm nhỏ mua hai bình rượu tự ủ, hôm sau đi làm mang đến là được, nói là giám đốc yêu cầu, có khách cần dùng.
Người đồng nghiệp này hôm sau được nghỉ, mà “Cố Bạch Y” trước kia lại thuộc kiểu nhẫn nhịn chịu đựng, hay bị sai vặt đi làm việc lặt vặt.
Thế nên ban đầu Cố Bạch Y cũng không nghi ngờ gì.
Cửa hàng này, giám đốc đối xử với cậu vẫn còn tạm được, Cố Bạch Y nghĩ nếu tiện đường thì làm giúp cũng không sao, liền đồng ý.
Kết quả là đi theo hướng dẫn địa chỉ quanh co vòng vèo, đến khi bước chân vào một con hẻm hẻo lánh, Cố Bạch Y cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Đi tới khúc ngoặt cuối cùng, cậu nghe thấy một tràng tiếng thở dốc nặng nề, bước chân khựng lại.
Bên cạnh đúng là một tiệm nhỏ, nhưng mái ngói đã rơi rụng lả tả, cửa sổ thiếu mất một góc, chỉ dùng báo cũ từ mười mấy năm trước dán tạm.
Vừa nhìn là biết đã bỏ hoang từ lâu.
Cố Bạch Y lập tức rời khỏi định vị, xoay người bỏ đi.
Ba người từ một ngã rẽ khác chạy ra đuổi theo, lại có hai người khác chắn ở đầu đường phía trước.
Phía trước là hai người gương mặt lạ.
Cố Bạch Y quay đầu liếc nhìn, trong ba người phía sau, có hai gương mặt trông quen quen.
Đều là đám khách hôm đó ngay sau khi cậu mới xuyên tới, lúc Lâm Trĩ Giản vừa bước ra khỏi quầy.
Một tên gầy, một tên đeo kính.
Dẫn đầu rõ ràng là tên gầy, tên đeo kính đi sau thì nhiệt tình thổi gió châm chọc, thấy Cố Bạch Y nhìn sang thì lập tức rụt người lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Còn mấy người kia thì chắn chặt đường đi và đường lui.
Cố Bạch Y nhàn nhạt liếc qua bọn họ một cái, không lên tiếng.
Tên gầy thiếu kiên nhẫn, nhếch môi cười, nói: “Lâu rồi không gặp, còn nhớ tao không?”
Cố Bạch Y vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không đáp lại, như thể câm luôn rồi.
Nhưng là một kẻ câm rất đẹp.
Ít lời, lạnh lùng, lại khiến người ta cảm thấy có vài phần sắc sảo lạnh lẽo nổi bật.
Tên gầy lại tiến lên vài bước, yết hầu bất giác chuyển động, cứ thế ngây ra nhìn chằm chằm khuôn mặt đó: “Không ngờ lại gặp mày ở đây, đúng là trùng hợp quá. Thế này cũng coi như có duyên rồi, theo tụi tao chơi một chút thế nào? Bọn tao tuyệt đối không bạc đãi mày đâu.”
Khóe môi Cố Bạch Y bất chợt cong lên, hơi cúi đầu xuống một chút, nâng mắt nhìn, như thể vừa mới thực sự đưa mấy người này vào tầm mắt.
Khuôn mặt đó không cười thì lạnh lùng, cười lên lại như băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, khiến người ta không thể rời mắt.
Giọng nói cũng dịu dàng ấm áp, như ánh mặt trời mùa xuân.
“Muốn chơi với tôi à? Cũng không phải không được. Có điều… mộ tính mua ở đâu?”