Giữa đại sảnh của một nhà hàng nào đó.

Một cô gái trẻ mặc đồng phục phục vụ đứng cúi đầu bên quầy dài, toàn thân khẽ run, giọng nói run rẩy: “Thật xin lỗi quý khách, tôi còn phải làm việc, không thể uống rượu.”

Lời còn chưa dứt, vị khách nam đã ngà ngà say lập tức sầm mặt lại.

“Đã thành thế này, còn đến chỗ này làm thêm, chẳng phải là ôm mộng đổi đời nhờ cái này sao? Còn bày ra vẻ trinh tiết gì nữa! Có mỗi việc uống với bọn tôi một ly rượu cũng không chịu, là coi thường bọn tôi à?”

Cô gái trẻ tức giận đến đỏ mắt, không kìm được ngẩng đầu trừng mắt nhìn gã một cái, sau đó nhanh chóng cúi xuống.

Cả bàn bốn người, ai nấy đều tỏ vẻ không hài lòng. Vị khách ngồi gần nhất nhấc ly rượu vang đỏ đầy tràn, định tạt thẳng vào người cô.

Cô sợ hãi rụt cổ, theo bản năng nhắm mắt lại.

Ngay khoảnh khắc ấy, có một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, kéo tay áo cô, lôi cô về phía sau.

“Rầm——”

Ly rượu lạnh như băng tạt thẳng vào mặt một người khác.

Nữ phục vụ sững sờ một lúc, len lén mở mắt, ngẩng đầu, ngạc nhiên gọi khẽ: “Tiểu Bạch?”

Vị khách vừa ra tay vốn cũng sững người một thoáng. Nhưng khi phát hiện người đỡ thay kia là một chàng trai trẻ mặc đồng phục phục vụ giống hệt, nét bối rối thoáng chốc tan biến.

“Ồ, bảo sao uống rượu chẳng tình nguyện, thì ra là còn có tiểu tình nhân đứng phía sau.”

Cô gái được che chở không bị gì, vốn là nhân viên mới, theo phản xạ muốn phản bác: “Chúng tôi không phải…”

Cố Bạch Y khẽ đẩy tay áo cô, giọng nhẹ nhàng: “Anh An bên bếp gọi chị mang đồ ăn lên.”

Bếp đâu có gọi? Hơn nữa giờ này nhà hàng chỉ còn hai bàn khách, đồ ăn đã được phục vụ xong cả rồi.

Cô gái còn định cãi lại, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Cố Bạch Y đang cúi đầu truyền tín hiệu, liền lập tức hiểu ý, lắp bắp đáp khẽ: “Ừ, chị đi ngay.”

Giọng mỗi lúc một nhỏ, lưng cũng theo đó rụt xuống, lặng lẽ bước về phía bếp.

Gã trung niên mặt dữ tợn ngồi bàn bên vốn đã để ý đến vẻ ngoài xinh đẹp của cô, định đưa tay kéo lại. Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay trắng trẻo thanh mảnh vươn tới, đặt nhẹ lên cổ tay gã.

Ngón tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng như chạm vào, trông như bạch ngọc ấm áp, xinh đẹp đến chói mắt.

Gã trung niên chỉ cảm thấy cánh tay mình như bị nghìn cân đè nặng, không thể nhúc nhích.

Đương nhiên cũng không thể tiếp tục túm lấy cô gái kia nữa.

Gã tức giận ngẩng đầu, liền thấy người trước mặt tóc mái rũ xuống, nói năng mềm mỏng, thái độ hòa nhã: “Quý khách nếu có yêu cầu gì, nói với tôi cũng được như nhau.”

Giọng nói chẳng rõ là do sợ hãi hay là dịu dàng, nghe vào lại mềm như nước, cứ như thể là người dễ bị bắt nạt.

Gã gầy ngồi đối diện từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm không rời mắt.

Cậu thiếu niên mới nhìn có vẻ chỉ vừa trưởng thành không lâu, miễn cưỡng gọi được một tiếng "thiếu niên".

Khuôn mặt này thật sự quá đẹp. Hơn nữa là vẻ đẹp không theo kiểu đứng đắn hay nghiêm trang.

Môi hồng răng trắng, hàng mi dài, nét mặt ẩn ẩn tình cảm. Ngũ quan tuy tinh xảo nhưng không hề mang vẻ nữ tính, trái lại mang theo một luồng khí chất hấp dẫn khiến không ít cô gái đều yêu thích.

Chỉ là cái vẻ đẹp này hoàn toàn không phù hợp với những từ như “chững chạc”, “đáng tin”, “trưởng thành”, “kiên định”… hoàn toàn đánh nhau chan chát.

Đây rõ ràng là một gương mặt sinh ra để “ăn cơm mềm”.

Dù giờ phút này bị tạt rượu, đang cúi đầu bị dạy dỗ, nhưng cũng không hề lộ ra chút chật vật hay mất mặt nào.

Rượu đỏ tạt lên mặt còn làm tóc mái và tóc mai của cậu ướt sũng, vài giọt vẫn còn chảy tong tong xuống.

Một vệt đỏ nhạt như vệt mực loang từ mái tóc chảy xuống làn da tái nhợt, men theo cổ, chui hẳn vào cổ áo, chẳng thể dò tìm thêm nữa.

Sự tương phản màu sắc như vậy lại khiến cảnh tượng trở nên quyến rũ đến kỳ dị.

Cặp mắt đen láy kia lại lộ ra vẻ ngây thơ ngoan ngoãn, như một chú chó hiền lành vô hại.

Chính sự kết hợp như vậy lại càng kích thích ham muốn chà đạp, thậm chí là hủy diệt.

Gã gầy gò nhìn đến khô cả cổ họng, vô thức nuốt nước bọt.

Mấy người xung quanh nhận ra ý đồ của gã, lập tức như bị dội gáo nước lạnh tỉnh hẳn. Gã đeo kính bên cạnh huých huých tay vào gã mập rồi đẩy ly rượu tới: “Nếu cô em kia đi rồi, vậy cậu uống thay cô ta đi. Uống cho tụi tôi vui vẻ, thì hóa đơn rượu hôm nay tụi tôi bảo ông chủ tính vào lương của các cậu, thế nào?”

Miệng thì hỏi ý kiến, nhưng ly rượu thì đã đặt cái “cạch” trước mặt Cố Bạch Y.

Cố Bạch Y liếc qua bọn họ nhạt nhẽo, rồi cụp mắt nhìn ly rượu.

“Được.” Cậu vẫn dịu dàng trả lời, cầm ly lên, đưa đến môi.

May mà không phải rượu mạnh, cậu còn nuốt nổi.

....…

Cảnh ầm ĩ giữa đại sảnh kia bị một cặp mẹ con ngồi trong góc khác thu hết vào mắt.

Mẹ của Thẩm Huyền Mặc chau mày đến gần dựng đứng: “Đây là cái nhà hàng mà con cất công chọn một tuần, nhất quyết kéo mẹ tới ăn bằng được để thể hiện thành ý đấy hả?”

Thẩm Huyền Mặc đang ngẩn người, đáp qua loa: “Ờ.”

Tầm mắt vẫn dán chặt vào giữa đại sảnh, mãi sau mới chợt tỉnh lại, hỏi lại: “Chỗ này đồ ăn không ăn được à?”

Thẩm Côi Ý nói thật: “Ngon thì ngon. Nhưng cũng không ngon hơn mấy món đầu bếp nhà mình nấu.”

Thẩm Huyền Mặc chỉ nghe nửa câu đầu, ung dung đáp: “Ăn ngon là được rồi. Đâu ai bỏ thuốc độc trong đó đâu.”

Thẩm Côi Ý: “……”

Bà cảm thấy mình sớm muộn cũng sẽ bị đứa con này làm tức chết.

Tưởng con trai chủ động mời mẹ đi ăn là biết lỗi, muốn hòa giải, khiến bà âm thầm vui mấy ngày.

Bây giờ mới vỡ lẽ, chắc là do đứa bạn thân có lương tâm nào đó của nó thấy hai mẹ con ngày nào cũng đấu khẩu vì mấy chuyện vặt, không chịu nổi nên mới khuyên nó chủ động mời mẹ ăn một bữa.

Thẩm Huyền Mặc là kiểu từ trong ra ngoài đều phản nghịch, chuyện gì liên quan đến mẹ là sẽ làm ngược lại, nhưng lại rất coi trọng tình nghĩa bạn bè, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bạn lải nhải bên tai.

Cái nhà hàng gì đó chắc cũng chỉ là tìm bừa một chỗ để lừa mẹ.

Mới vào cửa đã thấy rõ là nó chẳng quen thuộc gì nơi này.

Bà Thẩm giờ mới nhận ra chân tướng, nhất thời cũng không tiện nổi giận giữa chốn đông người, chỉ có thể nhịn xuống, tính sau khi về sẽ dạy dỗ nó một trận.

Trong lúc hai người nói chuyện, bên kia vẫn chưa kết thúc.

Nam phục vụ trẻ vì chắn rượu cho đồng nghiệp mà bị ép uống ba ly liền.

Vậy mà quản lý nhà hàng người đáng ra phải ra mặt xử lý lại chẳng thấy đâu.

Bà Thẩm cau mày, định gọi quản lý thì chợt nghe “Đinh” một tiếng, Thẩm Huyền Mặc đặt thìa xuống, đứng dậy: “Con đi WC.”

Hắn bước về phía quầy thu ngân, vén rèm vải dẫn vào bếp sau, cúi đầu nói gì đó với người bên trong.

Chưa đầy một lúc, từ bên trong bước ra một chàng trai mặc đồng phục khác biệt, chắc là quản lý ở đây.

Phía sau còn có hai đầu bếp vạm vỡ bê theo khay bánh ngọt, đi thẳng ra bàn giữa đại sảnh, cúi đầu chào hỏi.

Chính lúc nam phục vụ sắp uống ly thứ tư thì bị quản lý ngăn lại.

Rượu dĩ nhiên không cần uống nữa.

Quản lý lấy ly rượu từ tay cậu, ra hiệu cho cậu lui ra sau.

Cậu đứng ngây vài giây rồi mới bước chân rời đi.

Xem ra là không sao cả.

Bà Thẩm đang định rút tầm mắt về thì lại thấy Thẩm Huyền Mặc vẫn đứng ở một góc có bóng râm.

Hắn nhìn theo nam phục vụ kia rời đi, chắc chắn bọn khách không gọi cậu quay lại, mới xoay người rẽ vào trong.

Lối đó quả thực có treo biển WC.

Bà Thẩm hơi khựng lại.

Không ai hiểu con bằng mẹ, dù cả ngày cãi nhau, nhưng bà vẫn là người hiểu rõ hắn nhất.

Thẩm Huyền Mặc không phải người bạc tình, nhưng cũng chẳng phải kiểu mềm lòng đến mức đó.

Đã kêu quản lý ra rồi, bình thường hắn sẽ chẳng buồn quan tâm thêm.

—— Hai người đó quen nhau từ trước?

Bà Thẩm trầm ngâm.

....…

Cố Bạch Y thì lại chẳng biết gì về việc có người bên ngoài đã giúp cậu hóa giải rắc rối.

Hiện giờ cậu đang đứng trong phòng vệ sinh, ôm đầu nghi ngờ nhân sinh.

Nhìn bồn cầu vừa nôn hết rượu xuống rồi dội nước xong, Cố Bạch Y có một giây bốc đồng muốn nhảy xuống theo thử xem có xuyên về thế giới cũ được không.

Nghe mấy bà chị kể, có mấy bộ tiểu thuyết hay phim hoạt hình là xuyên qua từ bồn cầu.

Cuối cùng vẫn là một chút lý trí còn sót lại giữ cậu lại khỏi hành động điên rồ ấy.

Cậu khẽ siết lòng bàn tay, đau âm ỉ.

Không phải mơ.

Dù có là mơ, cũng không đến mức ly kỳ như vậy.

Bởi vì cậu vốn dĩ đã chết.

Cậu từng đi xe buýt, lúc xe mất lái lao khỏi cầu lớn, rơi thẳng xuống con sông ở trung tâm thành phố. Trong khoảnh khắc rơi xuống nước, cậu đã đập vỡ cửa kính.

Nếu khi đó chỉ có mình cậu, có lẽ cậu đã có thể bơi ra ngoài từ cửa sổ. Cậu biết bơi.

Nhưng ngoài cậu ra, trên xe còn một đám trẻ con.

Lúc ấy đang đúng giờ tan học, nhiều ông bà đưa cháu về nhà ngồi trên tuyến xe buýt đó, chẳng ai ngờ đó lại là chuyến xe thẳng xuống địa ngục.

Cố Bạch Y từ nhỏ đã được dạy dỗ theo kiểu “trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu”, nên trong giây phút đó hoàn toàn không nghĩ gì, liều mạng bơi xuống đáy xe buýt đang chìm, ưu tiên kéo lũ trẻ ra ngoài, đẩy lên mặt nước.

Về phần những đứa trẻ đó cuối cùng có sống được hay không, cậu không rõ. Nhưng cậu thì chắc chắn đã mất mạng.

Lần cuối cùng lặn xuống, cậu đã kiệt sức, ý thức mơ hồ, cuối cùng bị rong nước quấn chặt tay chân, không thể thoát thân.

Lúc đó cứu hộ còn chưa đến kịp.

Dù đến kịp, cũng phải cứu những đứa trẻ nổi trên mặt nước trước.

Dù chỉ cứu thêm được một người, cũng là đáng giá.

Cố Bạch Y không hối hận, cũng không có quá nhiều sợ hãi. Ký ức về khoảnh khắc tử vong ấy cũng rất mơ hồ, chỉ như một lần khép mắt rồi lại mở ra đã đến một thế giới xa lạ.

Cậu đứng trong khu bếp, trên người là bộ đồng phục chưa từng thấy. Một người trông như đầu bếp đang giục cậu mau chóng mang đồ ăn ra ngoài.

Cố Bạch Y vốn không quen biết ai ở đây, cũng chẳng biết bố trí bàn ghế trong nhà hàng này ra sao, nhưng lúc bưng đồ ăn ra, cơ thể cậu lại như có phản xạ tự nhiên, dẫn đường cậu đi đúng vị trí.

Có vài khách quen, cậu thấy xa lạ. Nhưng khi đến gần, trong đầu sẽ tự động hiện ra nhãn dán, ai tên gì, hay gọi là gì.

Giống như đoạn phim được chiếu trước mắt, tuy không mang lại cảm xúc chân thật, nhưng lại đủ để cậu diễn tròn vai.

Xuyên qua đến giờ mới hai tiếng, chưa ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Cố Bạch Y không biết nên thấy may mắn hay thở dài.

Nhưng còn sống vẫn luôn là điều tốt.

Còn về sau này thế nào, thì đi tới đâu tính tới đó.

Cố Bạch Y vốn rất biết cách tự an ủi mình, cũng cực kỳ giỏi thích nghi trong mọi hoàn cảnh. Chờ đến khi cảm giác choáng váng dịu đi đôi chút, cậu mới đẩy cửa buồng ra ngoài.

Lúc đang đứng rửa tay cạnh bồn nước, bỗng nghe sau lưng có người gọi: “Cố Bạch Y?”

Cố Bạch Y ngẩng đầu, trước tiên là nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của mình trong gương, sau đó mới thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.

Cậu không nhớ đã từng gặp người kia.

Nhưng giống như khi gặp các khách quen trong nhà hàng, vừa thấy rõ mặt đối phương, trong đầu cậu liền tự động bật ra tên và thân phận của người đó.

“Thẩm Huyền Mặc (đã từng có ý đồ câu dẫn đối tượng)”

Cố Bạch Y: ……

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play