Cố Bạch Y đang ngồi trên mấy người bị đánh ngã nằm sấp thành một “bộ thi thể”, cúi người nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất.

Cảm nhận được áp lực từ trên lưng đè xuống, mấy kẻ bị ngồi lên suýt chút nữa phun máu.

Cố Bạch Y nhíu nhẹ lông mày.

Tên gầy đang nằm cách đó không xa lập tức ngậm miệng lại, đến thở mạnh cũng không dám.

Màn hình điện thoại đã vỡ nát do bị ném xuống đất.

Cố Bạch Y vốn không định động tay, điện thoại chỉ là tiện tay nhét vào túi áo khoác, không biết rơi ra lúc nào, còn bị người ta giẫm lên một chân.

Màn hình từ góc phải dưới bị đá vụn cào rách một đường như mạng nhện. Cố Bạch Y ấn nút nguồn rất lâu mới thấy màn hình sáng lại.

Một tên đang nằm dưới đất cố gắng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu.

Còn chưa kịp lo lắng vì tình trạng thảm hại của điện thoại, đã thấy Cố Bạch Y mở trình duyệt ra, gõ vào khung tìm kiếm:

【Tình huống nào giết người không phạm pháp】

【XXXX có được tính là phòng vệ chính đáng không】

【Khi phòng vệ bẻ gãy tay đối phương thì có phải bồi thường không】

Những từ ngữ then chốt mang tính nguy hiểm như "gãy xương", "cánh tay", "đùi" cứ thay đổi qua lại vài kiểu khác nhau.

Kết quả không có ngoại lệ, đều khuyên tốt nhất không nên làm người khác bị thương.

Dù có thể không chịu trách nhiệm hình sự, thông thường vẫn là muốn bồi thường thuốc men.

Chuyện này khác với thế giới trước của Cố Bạch Y.

Thế giới trước của cậu tôn sùng võ đạo, trước mỗi trận đấu chính thức đều ký giấy sinh tử, hơn nữa không khí toàn dân luyện võ cũng khiến các điều khoản pháp luật về phòng vệ chính đáng hay thấy việc nghĩa hăng hái làm rộng rãi hơn nhiều so với thế giới này.

Cố Bạch Y khẽ “chậc” một tiếng, lầm bầm: “Đáng tiếc thật.”

Những “thi thể” bên dưới da đầu tê dại từng trận, chỉ mong ngất đi ngay lập tức cho xong, nhưng toàn thân đau nhức lại như gãi đúng chỗ ngứa, kích thích thần kinh họ.

Cảm giác giống như bị xe lăn nghiền qua nghiền lại, xương cốt đều bị nghiền nát hòa lẫn vào máu thịt, đau buốt từng đợt.

Không chảy máu.

Đau, nhưng không ngất được, cũng chẳng kêu nổi.

Còn phản kháng ư.…

Không dám, cũng không thể.

Ngoại trừ tên gầy và tên đeo kính, ba người còn lại đều là cơ bắp đầy mình, nhưng ngay cả bọn họ cũng không nhìn rõ Cố Bạch Y ra tay thế nào, người đã nằm lăn dưới đất.

Chỉ cần hơi động một chút, tay chân liền đau buốt đến nổ óc.

Một gã gần 200 cân bị Cố Bạch Y dùng một tay nhẹ nhàng nhấc lên ném xuống như quăng bao tải.

Toàn bộ quá trình không tới ba phút.

Làm xong mọi thứ, Cố Bạch Y mặt không đỏ, hơi thở không gấp, còn rảnh rỗi tra luật, cân nhắc có nên bổ đao thêm hay không.

Sư phụ dặn không được ỷ mạnh hiếp yếu nhưng đám rác rưởi thì ngoại lệ.

Những kẻ đang làm ghế ngồi phía dưới trong lòng rúng động dữ dội, vẫn còn kém xa tâm trạng hoảng loạn của tên gầy.

Gã là người đầu tiên bị hạ, nhưng cũng là người tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh Cố Bạch Y nhẹ nhàng đánh gục bọn họ.

Gã cũng nhìn rõ khuôn mặt Cố Bạch Y.

Dưới ánh sáng ngược, Cố Bạch Y ngồi trong ngõ nhỏ, lông mày khẽ nhíu như đang tiếc nuối, không ảnh hưởng chút nào đến khuôn mặt đẹp đẽ kia với làn da trắng, môi hồng răng trắng.

Vài phút trước, tên gầy còn ngày đêm thèm khát mỹ nhân này, không tiếc thuê người bắt cóc định gần gũi một phen.

Nhưng chỉ vài phút sau, khi Cố Bạch Y khẽ nâng mắt, nhếch môi, gã không kiềm được mà rùng mình.

Mỹ nhân hóa thành ác quỷ khoác da người.

Giống như rơi vào địa ngục tra tấn, cho đến khi một tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí.

Cố Bạch Y nhìn số hiển thị, vẻ mặt hòa hoãn hơn chút, nhưng phải ấn rất nhiều lần mới nghe được do màn hình vỡ nát, lòng bàn tay cậu cũng bị vỡ kính rạch ra một mảnh, màn hình nhòe một góc.

May mà còn có thể nghe máy.

Là Thẩm Huyền Mặc gọi tới, bảo cậu tan ca không cần vội, lát nữa qua đón cùng đi ăn tối, tiện bàn chút chuyện.

Cố Bạch Y đáp lời, hẹn gặp nhau ở ngã tư gần nhà ăn.

Chưa đến hai giây sau khi cúp máy, màn hình điện thoại nhấp nháy rồi tối đen hoàn toàn.

Cố Bạch Y khẽ nhướng mày.

Gặp bao nhiêu chuyện xui xẻo cùng lúc thế này, dù là người vô tâm như cậu cũng thấy hơi bực.

Cậu liếc mắt nhìn tên gầy cách đó không xa, hỏi: “Tên mày là gì?”

Tên gầy run rẩy đáp: “Phí... Phí Hưng.”

Cố Bạch Y chống cằm lên đầu gối, chậm rãi hỏi tiếp: “Trước đó từng làm mấy lần rồi?”

Tên gầy ngập ngừng: “Cái... cái gì cơ?”

Gã định giả vờ không hiểu, nhưng Cố Bạch Y hơi cụp mắt, gã lập tức cảm thấy bụng và chân co rút dữ dội, hoảng sợ hét lên: “Không, không có! Đây là lần đầu tiên!”

Cố Bạch Y đổi tay chống cằm, giọng điệu khẽ nâng: “Ừm?”

“Thật mà! Trước giờ tôi chỉ đến mấy quán bar hay hội sở, ngài biết đấy...” Tên gầy cười gượng nịnh nọt, “Ngài tình tôi nguyện thì tốt nhất, lần này là tôi bị mỡ heo che mắt, lại đúng lúc vừa mới quen vài người bạn xúi giục nên mới sinh ý đồ xấu.”

Vừa nói vừa tự tát mình một cái. Tuy mặt chưa thấy đau, nhưng vết thương trên tay khiến mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

Nhưng gã vẫn cố tự vả thêm vài cái, cười lấy lòng: “Ngài đại nhân rộng lượng, đừng chấp nhặt với đám rác rưởi như chúng tôi, thật mất mặt. Về sau tôi nhất định hoàn lương! Không bao giờ dám xuất hiện trước mặt ngài làm chướng mắt nữa!”

Cố Bạch Y chuyển ánh mắt xuống một chút: “Còn bọn chúng?”

Tên gầy khựng lại, hiểu ra cậu đang hỏi về những người còn lại, chần chừ nói: “Tôi, tôi không rõ, mới quen không lâu.”

Đám người kia vội vàng lắc đầu lia lịa, khẳng định mình cũng là lần đầu làm chuyện vô đạo đức này.

Bọn họ có dự cảm, chỉ cần lỡ thở phào nhẹ nhõm, Cố Bạch Y sẽ ít nhất bẻ gãy hai tay mỗi người.

Cố Bạch Y cong khóe môi, có vẻ như tin, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

“Giờ mấy giờ rồi?” Cố Bạch Y lại hỏi.

Cả đám ngẩn người, vẫn là tên ở giữa phản ứng nhanh, nhịn đau giơ tay xem đồng hồ, hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng ổn định: “1 giờ 37.”

Hẹn với Thẩm Huyền Mặc là 2 giờ.

Còn hơn hai mươi phút.

Cố Bạch Y đứng lên, phủi bụi ở vạt áo, như sắp rời đi.

Mấy người thầm thở phào, rồi lại nghe thấy Cố Bạch Y lạnh nhạt nói: “Không có lần sau.”

Không đợi bọn họ gật đầu, sau gáy đã đau nhói một trận, rất nhanh liền mất đi ý thức.

Chỉ có gã gầy dẫn đầu là vẫn còn tỉnh táo, trơ mắt nhìn Cố Bạch Y thong dong tản bộ đi về phía mình, cả người run lên như cái sàng.

Cố Bạch Y xách cổ áo gã lên, kéo thẳng một đường ra con ngõ nhỏ.

“Mày dẫm hỏng điện thoại của tao, đền cho tao một cái mới, cũng không quá đáng lắm nhỉ?” Cố Bạch Y vừa đi vừa thương lượng với gã, giọng điệu ôn hòa, thậm chí còn có vẻ như đang hỏi ý kiến.

Cứ như thể nếu đối phương không muốn thì thôi vậy.

“Không, không, không quá đáng chút nào!” Gã gầy sợ nói chậm sẽ khiến người ta nghĩ mình không đủ thành ý.

Cố Bạch Y khẽ cười: “Vậy là tốt rồi.”

Gã gầy: “……”

Không dám nói thêm câu nào.

Quán ăn nơi cậu làm việc nằm ngay đối diện một cửa hàng điện thoại, bọn họ cũng không cần phải đi xa làm gì.

Trong tiệm có một nhân viên bán hàng dường như nhận ra Cố Bạch Y, thấy cậu thì tỏ vẻ kinh ngạc, lại nhìn sang gã gầy đang khập khiễng đi theo với dáng vẻ lấy lòng, không khỏi lộ ra vẻ khinh thường.

Nhưng anh ta không mở miệng nói gì, Cố Bạch Y cũng làm như không thấy.

Cậu đặt chiếc điện thoại hỏng lên quầy, nhờ nhân viên giúp tìm một cái cùng mẫu.

Chiếc cũ vốn cũng không đắt, bởi trước đây cái điện thoại kia đã nát đến mức không dùng nổi nên chủ cũ mới đổi cái mới, chiếc này mới dùng được ba tháng, nên mẫu giống vậy vẫn còn hàng.

Nhân viên báo giá, Cố Bạch Y hơi hơi ngẩng cằm lên, gã gầy liền lập tức hiểu ý, rất tự giác rút điện thoại ra quét mã thanh toán.

Trước khi trả tiền, gã vẫn không nhịn được quay đầu hỏi: “Thật sự chỉ cần cái này thôi à?”

Điện thoại chưa tới một ngàn tệ, cũng hơi quá keo kiệt rồi đấy.

Tầm mắt của Cố Bạch Y hạ xuống một chút, nở nụ cười ôn hòa: “Mày còn định đổi cái nào đắt hơn à?”

Người ngoài nghe không hiểu, nhưng gã gầy thì hiểu rất rõ.

Gã cảm thấy bụng dưới lại bắt đầu âm ỉ đau.

Lập tức quay đầu thanh toán, sau đó hai tay cung kính dâng chiếc điện thoại đã đóng gói cẩn thận lên tay Cố Bạch Y, không dám lắm lời nửa câu.

Bên kia, Thẩm Huyền Mặc đã đến trước cửa quán ăn sớm hơn mười phút.

Ban đầu định đứng đợi một lát, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Cố Bạch Y cùng một người xa lạ đi ra từ cửa hàng điện thoại đối diện.

Gã kia gầy đét như cây gậy trúc, lưng cong như ông già, nhưng mặt vẫn là thanh niên.

Thẩm Huyền Mặc thấy gã có chút quen mắt, đến khi đối phương quay đầu lộ rõ mặt, hắn mới đột nhiên nhớ ra hình như chính là một trong những người lần trước làm khó Cố Bạch Y trong quán.

Hắn cau mày, không nghĩ nhiều, liền bước nhanh băng qua đường.

Lúc này Cố Bạch Y đang nói mấy câu cuối với gã gầy thì bên tai chợt vang lên giọng quen thuộc gọi tên mình: “Cố Bạch Y.”

Cậu quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt Thẩm Huyền Mặc.

Thẩm Huyền Mặc sải bước đến bên cạnh cậu, vô thức chắn người ra phía sau, rồi mặt lạnh nhìn gã gầy: “Lại có người đến gây chuyện với cậu à?”

Gã nào dám chứ!

Gã gầy đang định kêu oan trong lòng, nhưng câu này Thẩm Huyền Mặc là hỏi Cố Bạch Y, gã không dám mở miệng trước mặt cậu, đành gượng gạo cười nịnh hai tiếng.

Cố Bạch Y cũng không muốn kéo Thẩm Huyền Mặc vào vụ này, liền giấu bớt một phần sự thật: “Vừa nãy gã không cẩn thận giẫm hỏng điện thoại của tôi, cảm thấy áy náy, nên mới dẫn tôi qua mua cái mới.”

Thẩm Huyền Mặc từ trên xuống dưới đánh giá gã gầy, đầy vẻ nghi ngờ: “Vậy à? Tôi nhớ trong đám người lần trước ép cậu uống rượu hình như có cả gã thì phải.”

Cố Bạch Y liền phụ họa theo: “Gã biết sửa sai rồi, còn nhận thức rõ lỗi lầm của mình, đã xin lỗi tôi.”

Gã gầy liên tục gật đầu.

Thẩm Huyền Mặc vẫn không tin, mặt đầy vẻ “Cậu cứ bịa nữa đi, xem tôi có tin chuyện quỷ của cậu không”.

Gã gầy này nhìn kiểu gì cũng không giống người có nguyên tắc, biết hối lỗi.

Cố Bạch Y đành phải nói thật: “Được rồi, thật ra là gã định tới gây chuyện, nhưng tôi đánh cho một trận, giờ thì biết điều rồi, tôi đang chuẩn bị tiễn gã về để tỉnh lại cho kỹ đây.”

Thẩm Huyền Mặc: “……”

Sau vài giây im lặng nhìn nhau, hắn như thể không có chuyện gì, chuyển ánh mắt sang gã gầy, nghiêm túc nói: “Biết lạc đường mà quay đầu cũng là chuyện tốt, xem như tích đức giùm anh Triệu đi.”

Cố Bạch Y: “……”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play