Tiểu Thúy nghe thấy thiếu gia gọi mình thì lập tức chạy đi, Nguyên Mặc choáng váng cả mắt, vội vàng đặt đồ ăn xuống đất rồi chạy qua đỡ. Bao nhiêu ngày lao tâm lao lực, lại thêm một đêm ngâm mình trong nước đá, thiếu nãi nãi ngất cũng không có gì lạ – ai mà chịu đựng nổi?
Chỉ một lát sau, Tiểu Thúy đã quay lại, cùng với Nguyên Mặc hai người dìu Chung Ngôn lên giường. Có điều, không ai dám động đến nàng. Tần Linh cũng bị đẩy lui vào phòng, chỉ có thể nghe bọn họ chạy qua chạy lại – lúc thì nhóm bếp, lúc lại nấu nước – còn bản thân thì chẳng làm được gì cả.
Chỉ hận đôi mắt này sao không sớm mù, không muộn mù, lại cứ phải mù đúng lúc này! Y không nhịn được mà gấp rút hỏi: “Lang trung tới chưa?”
“Vẫn chưa tới, đến cổng viện rồi thì em sẽ ra đón.” Tiểu Thúy đang lau mồ hôi lạnh trên trán Chung Ngôn.
“Em bây giờ đi đón luôn đi, mau!” Tần Linh nóng ruột, tự mình xoay bánh xe Luân Tử Y, chầm chậm trườn tới mép giường. Đây là sao vậy? Cả đêm không về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Y nóng nảy đến đổ mồ hôi, hết lần này đến lần khác đưa tay ra phía trước rồi lại rụt về, cuối cùng thật sự không biết phải dựa vào ai, bực bội nói: “Thật là… Tôi cũng chẳng rảnh mà màng đến mấy thứ lễ nghi đó nữa!”
Nói rồi, y đưa tay mò mẫm lên giường, kiên nhẫn tìm kiếm, cuối cùng cũng chạm được vào tay phải của Chung Ngôn – lạnh đến kinh người. Chỉ nghĩ đến đây là bàn tay một nữ nhân, y đã run lên, lại nghĩ đến đó là nàng, y bèn dùng lòng bàn tay che lại, cố gắng dùng chút nhiệt nhỏ nhoi của mình sưởi ấm cho nàng.
“Cô đừng sợ, lang trung hắn…” Tần Linh chưa từng an ủi nữ nhân, nói năng lắp bắp, thân thể gầy gò nghiêng về phía nàng, như muốn che chắn cho nàng khỏi trời đất, “Hắn sẽ đến ngay thôi… Ăn chút, uống thuốc vào, bệnh gì cũng sẽ khỏi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT