Tần Linh không nghe thấy nàng đáp lại, chỉ nghĩ rằng nàng vẫn còn giận. “Cô giận tôi à?”
Chắc chắn là đang giận thật, chỉ là một quả lê thôi mà, chẳng đáng bao nhiêu tiền. Nếu là nhà bình thường thì cũng đành, nhưng nàng lại gả vào nhà họ Tần, gia đình quyền thế, vậy mà đến một quả lê cũng không được ăn.
“Tôi không phải là tiếc không muốn cho, chỉ là… trước giờ chưa từng cho người khác.” Tần Linh thấy nàng vẫn im lặng, trong lòng bất an, như thể có một tảng đá lớn treo lơ lửng nơi ngực, đong đưa lắc lư mà không thể rơi xuống, “Tôi cũng không có lừa cô, nếu cô không tin, có thể đi hỏi Nguyên Mặc với Tiểu Thúy.”
“Ban đầu tổng cộng gieo tám cây lê, nhưng tôi không biết chăm sóc, năm ấy mẹ mất, chết héo mất một cây, chỉ còn lại bảy.”
“Năm đó tôi mới sáu tuổi, em gái chỉ mới hai tuổi, còn chưa đi vững.”
“Liễu mụ mụ nói, mẹ của tôi là vì sinh em gái mà tổn thương thân thể, nên mãi mãi không hồi phục được. Bà biết mình không còn bao lâu, liền để lại mấy thứ làm kỷ niệm cho tôi. Tôi coi mấy cây lê như thể chính bà vậy, có lúc còn đến đó tâm sự vài câu.”
Những lời này, Tần Linh chưa từng kể cho ai. Cái chết của mẹ như bóng mây u ám, phủ trùm toàn bộ tuổi thơ của y, dập tắt mọi niềm vui thơ bé, chỉ còn lại một tầng xám nhạt mơ hồ. Nhưng y là trưởng tử, mà thân phận trưởng tử không cho phép y buồn quá lâu. Y phải làm gương, phải làm một người anh tốt, nuôi dưỡng các em, nếu không vì bệnh tật đến mức không thể gượng dậy nổi, gia nghiệp nhà họ Tần hẳn đã do y tiếp quản chứ không phải đứa em trai nắm giữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play