Muốn rượu với gạo để làm gì? Hà Vấn Linh cảm thấy khó hiểu, nhưng cô tạm thời không còn sức đâu mà đi suy đoán nữa.
Mãi đến nửa tiếng sau cô mới dần hồi phục lại. Trong khoảng thời gian đó, Bạch Chỉ đỡ cô vào nhà tắm, giúp cô rửa sạch bùn đất bằng nước ấm, sau đó lại cẩn thận bôi thuốc và băng bó lại vết thương. Nhìn bề ngoài, Bạch Chỉ chỉ giống một nữ sinh cấp ba đang đeo cặp sách to sau lưng, nhưng thực ra cái “cặp” đó là một hộp y tế. Bên trong không hề có sách vở gì, mà toàn là chai lọ thuốc nước, thuốc viên lớn, các loại dược liệu khô, thuốc tiêm, và cả mấy loại dụng cụ y tế chuyên dụng lẫn máy liên lạc đặc biệt dành cho tổ xử lý tình huống đặc biệt.
“Chị là bác sĩ à?” Lúc đang băng bó, Hà Vấn Linh hoàn toàn không thấy đau, vết thương mát lạnh hẳn lên.
“Bác sĩ á?” Bạch Chỉ bật cười trước câu hỏi của cô, “Em nhìn chị giống à?”
Hà Vấn Linh không hiểu vì sao cô cười, nghiêm túc nói: “Giống. Nếu không có chị nhét cho em viên thuốc đó, chắc em đau đến chết rồi.”
“À, cái viên đó à.” Bạch Chỉ cũng không giấu giếm, “Trong viên đó đúng là có một chút bạc hà, nhưng thành phần chính thì… tốt nhất là em đừng biết thì hơn, dù sao cũng không sạch sẽ gì đâu. Chính vì ‘không sạch’, nó mới khiến em buồn nôn được như vậy, nếu không thì cũng không nôn ra nổi bao nhiêu.”
“Không sạch sẽ sao?” Lần này lại đến lượt Hà Vấn Linh bật cười, “Nếu không có chị với anh Chung Ngôn, em đã chết hai lần rồi. Đừng nói là ăn đồ không sạch, đến bảo em tự chặt một cánh tay để sống thì em cũng làm luôn. Thật ra… trong lúc bị khống chế, em đã nhìn thấy anh Chung Ngôn ăn cơm. Em còn cảm thấy… có khi anh ấy còn thảm hơn em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT