Tối qua Hà Vấn Linh tra cứu tài liệu đến tận khuya, cuối cùng kiệt sức không chống nổi, ngủ gục trên bàn, đầu dựa lên máy tính. Vừa rồi hai chân bị đè lâu nên tê rần, tỉnh táo lại được đôi chút, lúc này đang ngồi xổm bên cạnh cặp sách của Bạch Chỉ, chăm chú quan sát làn da cô.
Nghe thấy có chút động tĩnh dưới lầu, Bạch Chỉ cũng tỉnh dậy, mở mắt ra, ánh nhìn chạm phải Hà Vấn Linh:
“Em đang làm gì đấy?”
Hà Vấn Linh lắc đầu. Người trước mặt cô mới giây trước vẫn còn là một bà lão tóc trắng xoá, mà giây sau đã thay đổi hoàn toàn. Làn da nhăn nheo như được tưới tắm bằng mưa xuân, chậm rãi khôi phục lại sự mềm mại, trở nên mịn màng, đầy đặn. Mái tóc trắng như tuyết tựa như ngâm trong mực, màu sắc bắt đầu lan ra từ ngọn tóc, dần dần chuyển đen, phần chân tóc cuối cùng cũng đen như mực.
Cả mái tóc khô xác ấy giờ đây đã trở nên óng mượt đầy sức sống, mang theo hơi thở tươi trẻ của tuổi xuân.
“Không dọa em sợ à?” Bạch Chỉ đưa tay sờ mặt, bây giờ đã trở lại như cũ. Bao nhiêu năm rồi, người từng thấy dáng vẻ già nua của cô cũng chẳng còn mấy ai.
“Không đâu, chỉ là em rất muốn nghiên cứu. Như vậy chị có thấy khó chịu không?” Hà Vấn Linh ngồi xổm xuống hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play