“Mùi mốc?” Phi Luyện chưa từng nghe qua từ này, nhưng thấy Bạch Chỉ đang lắng nghe chăm chú, cậu cũng ghé tai theo, trông chẳng khác gì một chú chó con tò mò.
“Sư tổ, mùi mốc là gì vậy?” Nghe không rõ, cậu đành quay sang hỏi Chung Ngôn.
“Chính là cái mùi của đồ ẩm mốc.” Chung Ngôn đưa sợi dây kia lại sát mũi Phi Luyện, khẽ lắc lắc, “Chính là cái mùi này đó.”
Phi Luyện nhìn sang món đồ đang nằm bất động chỗ ánh sáng không chiếu tới, thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc đó là gì. Nhưng cậu vẫn chăm chú ngửi thử như lời dặn, rồi ghi nhớ thật kỹ mùi hương này.
“Sau này nếu con lại ngửi thấy mùi này, nhất định phải tránh xa. Đồ mốc meo ăn vào sẽ sinh bệnh, cũng có thể là vật bẩn thỉu tà khí, tóm lại đừng đụng vào.” Chung Ngôn cất sợi dây vào tay áo, đứng dậy quay sang Bạch Chỉ dặn dò: “Thu dọn một chút đi, chúng ta chuẩn bị chuyển chỗ. Mấy món vũ khí và bộ đàm đó nhớ mang theo, hiện trường thì khỏi cần xóa dấu vết, tôi tin rằng người của bọn họ sắp tới dọn dẹp. Bọn họ còn sốt ruột hơn chúng ta.”
“Vâng ạ.” Phi Luyện gật đầu cái rụp.
Bạch Chỉ gõ đầu cậu một cái: “Người lớn đang bàn việc, con nít không được chen miệng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play