Tới rồi sao? Tiêu Vi nín thở, giơ chiếc điện thoại đã hết pin lên như thể một món vũ khí, nắm chặt trong tay, không định ngồi chờ chết.
“Nếu đã tới, thì xem bói một quẻ trước.” Chung Ngôn xoay cổ tay trái, chỉ nghe tiếng va chạm lách cách giữa sáu đồng xu vang lên, tách ra khỏi sợi chỉ đỏ, sống động rơi vào tay hắn. Lòng bàn tay hắn lật lại, đồng xu xếp thành một hàng thẳng tắp. Hắn dùng tay phải lần lượt chạm vào mặt từng đồng một, phân biệt âm dương.
“Âm, âm, âm, âm, dương, âm.” Chung Ngôn lẩm bẩm: “Là quẻ Thủy Địa Tỷ, trên Khôn dưới Khảm.”
“Là ý gì?” Tiêu Vi đem toàn bộ hy vọng đặt cả vào quẻ này, cô gái theo chủ nghĩa duy vật tuyệt đối nay đã hoàn toàn chuyển hướng sang một niềm tin khác.
“Sự bình yên tạm thời này chỉ là giả tạo, phía sau còn có đại họa. Nhưng nếu biết cách lựa chọn, chọn đúng mới có đường sống.” Chung Ngôn cũng không chắc quẻ này vào lúc này là lành hay dữ. “Nếu đám người đó……”
Hắn đột ngột dừng lại.
Tiêu Vi run run môi hỏi: “Đám người đó… sao rồi?”
Chung Ngôn lại lật tay trái một cái, sáu đồng xu đã quay về vị trí, trở lại cổ tay hắn thành một chuỗi như ban đầu. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người đang ẩn mình trên cây: “Người tới không có ý tốt.”
Mặc áo khoác lông vũ trắng dài, quần jeans – Hà Vấn Linh không biết đã nấp bao lâu, bỗng từ trên cây phóng xuống nhắm thẳng về phía Chung Ngôn!
Chung Ngôn vung tay nhẹ, giơ cánh tay lên che trước mặt. Hắn không ngờ cô lại rình sẵn trên cao, nhưng lúc này còn kịp né tránh gì nữa? Bóng trắng lóe lên rồi ập tới trước mặt, Chung Ngôn còn định mở ra một đạo pháp trường nữa nhưng rõ ràng đã vô lực xoay chuyển tình thế.
“Chạy mau!” Ngay sau đó, hắn bị Tiêu Vi đẩy mạnh về phía sau.
Chung Ngôn loạng choạng lùi lại, trơ mắt nhìn Hà Vấn Linh “bay vèo” tới trước mặt Tiêu Vi. Tư thế rơi xuống vô cùng kỳ dị, như thể đang bò nhào nhanh chóng trên thân cây. Một bàn tay của cô vung ra, đè chặt lên bụng Tiêu Vi.
Tiêu Vi chết chắc rồi. Không thể cứu được nữa. Đó là ý nghĩ duy nhất lướt qua đầu Chung Ngôn lúc này.
Chớ nói là Chung Ngôn, bản thân Tiêu Vi cũng nghĩ vậy, thậm chí đến mắt còn không kịp chớp.
Thế nhưng, ngay trong tình huống tưởng chừng hai bên đều tin chắc cái chết là điều không tránh khỏi, Hà Vấn Linh lại đột nhiên bị hất văng ra, như thể đụng phải cơ quan nào đó. Cả người cô bị bắn ra xa, lưng nện mạnh vào gốc cây phía sau, Chung Ngôn tận mắt thấy đầu cô ngoẹo ra sau, và nghe rõ âm thanh sọ va vào thân cây cứng rắn.
“Đông!”
Một tiếng nặng nề vang lên, sau đó Hà Vấn Linh không còn nhúc nhích nữa, thân thể dựa vào thân cây trượt dần xuống, rồi từ từ ngã vật ra dưới gốc cây.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế? Chung Ngôn chỉ đứng cách cô chưa đầy hai mét, một giây trước còn nghĩ Tiêu Vi chắc chắn sẽ chết. Vậy mà trước mắt tình thế lại đảo chiều đến mức khiến người ta không khỏi kinh hãi. Nhưng hắn cũng không có thời gian để sững sờ, lập tức đứng dậy bước về phía Hà Vấn Linh. Ai ngờ mới vừa nhấc người dậy, cảm giác buồn nôn lại ập tới, hắn vội vàng nuốt trở vào đám máu sôi sục trong bụng, rồi bước nhanh tới gần Hà Vấn Linh.
Hà Vấn Linh nhắm nghiền hai mắt, như thể đang ngủ. Chung Ngôn ngồi xuống, đặt ngón tay lên cổ nàng để bắt mạch.
“Anh đụng vào người ta như vậy… có sao không đó?” Tiêu Vi lo lắng hỏi. Vừa rồi đẩy Chung Ngôn đi một cái, cô đã gom hết dũng khí mới làm được.
“Cô ta ngất rồi.” Chung Ngôn sờ thấy mạch đập, nói: “Lại đây giúp một tay!”
“Giúp… giúp thế nào?” Tiêu Vi chân còn run, lảo đảo bước tới.
“Cởi quần áo cô ta ra! Cởi được bao nhiêu cởi bấy nhiêu!” Chung Ngôn đã bắt đầu ra tay, kéo phăng khóa chiếc áo lông vũ trắng, chỉ thấy bụng Hà Vấn Linh đã phồng to rõ ràng. Tiêu Vi tuy không hiểu vì sao lại phải làm thế, nhưng vẫn giúp tháo giày của Hà Vấn Linh. Khi ngẩng đầu lên, Chung Ngôn đã vén áo khoác của Hà Vấn Linh lên.
Cái bụng vốn bằng phẳng kia, vậy mà lại lồi lên một cục to bằng quả bưởi, nhìn kỹ thậm chí còn nhận ra hình dáng… là một cái đầu người.
Bị thứ gì đó bám vào quá lâu, thân thể đã bắt đầu biến đổi. Chung Ngôn rút từ tay áo ra một con dao gỗ, tay trái giữ chặt cái đầu nhỏ đang nhô lên ấy, ngón cái ấn sâu vào hốc mắt của nó. Cái đầu người kia phát ra tiếng thét the thé, nghe như tiếng trẻ con gào khóc không chịu rời mẹ. Khối bướu thịt bắt đầu biến dạng, ngay sau đó, trên da Hà Vấn Linh lại mọc ra… bốn mầm thịt nhỏ.
Nó muốn mọc đủ tay chân! Chung Ngôn không do dự nữa, một đao đâm thẳng vào đỉnh đầu cái đầu người đang trồi lên, cổ tay xoay mạnh một cái, dùng sức xoắn một vòng, tiếng khóc the thé lập tức trở nên chói tai hơn, nghe như thể đang giết một đứa trẻ còn sống. Tay trái của Chung Ngôn cũng xoay chuyển, khiến đầu người trồi lên xoay nửa vòng, rồi mạnh tay kéo hẳn ra.
Phần đang dính với Hà Vấn Linh còn chưa kịp tách rời, lúc bị giật ra còn lôi theo một mảng da thịt của cô ấy. Đám thịt non ấy sinh trưởng cực nhanh, có thể lờ mờ thấy cả hình dáng ngón tay ngón chân. Chung Ngôn không chần chừ, rút dao ra, lưỡi dao gỗ chém liên tiếp vào các điểm kết nối, nhìn thì cùn, nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt đã cắt rời cái đầu người đang trồi lên, biến nó thành một cục than cháy đen trong tay hắn.
Cái nhọt quỷ bị gỡ xuống, trên người Hà Vấn Linh cũng xuất hiện một vết thương lớn như miệng chén, tuy không sâu nhưng đã bị lột mất một mảng da. Tiêu Vi vẫn chưa dừng tay trong lúc cởi bỏ quần áo cô ấy, Chung Ngôn cũng không ngăn lại, mà cô cũng chẳng dám dừng, sợ chỉ cần làm sai một bước là sẽ hỏng cả quá trình trừ tà.
“Lột sạch cô ấy đi, quần áo ném càng xa càng tốt. Còn áo lông vũ thì đem khoác lên người cô ấy.” Chung Ngôn đã đứng dậy, cái đầu người vừa bị cắt vẫn đang giật giật, ngũ quan đã lờ mờ hiện lên. Đúng lúc đó, bụng hắn phát ra một tiếng “Òm ọp” rất rõ ràng, những xúc tua mềm nhũn thừa dịp thò ra, quay về hướng phát ra tiếng khóc mà dò xét.
Cái đầu người bỗng nhiên im bặt.
Chung Ngôn bật cười: “Đến giờ ăn rồi, quỷ sinh ra để cho tôi xơi.”
Tiêu Vi tạm thời không dám suy nghĩ gì, run rẩy lột sạch quần áo Hà Vấn Linh, ngay cả nội y cũng không giữ lại. Lúc này ở trạm kiểm soát, còn ai dám nghĩ tới chuyện riêng tư hay không riêng tư nữa? Sống sót đã là may mắn. Cuối cùng cô cởi chiếc áo lông vũ của mình khoác lên người Hà Vấn Linh, chỉ là không chắc áo ấy có đủ giữ ấm cho cô ấy không, chưa ra khỏi vùng quỷ quái đã có thể đông chết vì rét. Đến khi hoàn hồn, cô mới nghe thấy tiếng nhai nuốt từ trên đầu mình.
Ngẩng đầu lên, Chung Ngôn đang ôm cái đầu người không ngừng giãy giụa ấy mà cắn ăn. Máu đỏ tươi chảy xuống miệng hắn, vương lên cả khóe mắt, trông như yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết.
Nhưng kỳ lạ là lúc này Tiêu Vi lại không thấy sợ. Cô chỉ im lặng nhìn Chung Ngôn ăn, dù mùi tanh hôi không ngừng xộc lên khiến cô buồn nôn. Cái đầu người kia đã không còn phát ra âm thanh nào, trong miệng Chung Ngôn chỉ còn là một khối thịt thối rữa, đôi lúc vang lên cả tiếng nhai răng rắc của xương. Thứ dơ bẩn ấy lại trở thành mỹ vị trong mắt Chung Ngôn, hắn ăn vô cùng hài lòng, còn thỉnh thoảng nheo mắt cười tủm tỉm, cứ như đang thưởng thức món ngon.
Hai bàn tay hắn đầy máu me và thịt nát, đến cả kẽ giữa các ngón tay cũng liếm sạch bóng. Chỉ đến khi đã no nê, Chung Ngôn mới dùng quần áo lau tay.
“Cô sợ tôi à?” Sau khi lau sạch tay, Chung Ngôn cũng lau luôn máu bên mép.
Tiêu Vi lắc đầu theo phản xạ: “Anh… lại ăn một con ác quỷ nữa à?”
“Ác quỷ?” Chung Ngôn xoa bụng nói, “Không hẳn là quỷ, chỉ là thứ mọc ra từ kẻ bị quỷ bám vào thôi. Nếu ác quỷ mà dễ ăn vậy, tôi đã chẳng phải lang thang đói khát lâu đến thế. Quần áo của Hà Vấn Linh cởi hết chưa?”
“Rồi.” Tiêu Vi lạnh đến nỗi ôm chặt lấy tay mình.
“Vậy thì được rồi.” Chung Ngôn gật đầu. Hà Vấn Linh đang nằm trên đất, mặt trắng bệch. “Bị vật quỷ ám rồi thì mọi thứ trên người đều dính tà khí. Không thay sớm thì hậu quả sẽ không lường được.”
Thì ra là vậy… Tiêu Vi ngừng vài giây, rồi hỏi: “Vậy tại sao lúc cô ấy chạm vào tôi một chút thì…”
“Chẳng lẽ là do bát tự?” Chung Ngôn lẩm bẩm, cúi người nắm lấy cổ tay Tiêu Vi. Mọi chuyện kỳ lạ dường như đều xoay quanh cô, nhưng hiện tại thì vẫn chưa thể kết luận được gì.
“Cô sinh ngày tháng năm giờ nào?” Chung Ngôn hỏi.
Tiêu Vi không do dự, kể rõ rành rọt.
“Không có điểm gì đặc biệt…” Chung Ngôn nhắm mắt tính toán, “Chẳng lẽ trên người cô có pháp khí?”
“Không đâu, lần này tôi ra ngoài… thật ra là định tìm cái chết. Trên người chỉ mang theo điện thoại và chứng minh thư, anh muốn xem không?” Tiêu Vi móc giấy tờ từ túi quần ra.
“Tìm cái chết? Sao lại muốn chết?” Chung Ngôn cũng chẳng thèm nhìn giấy tờ, “Cô không sợ bố mẹ cô sẽ đau lòng à?”
“Họ… đã qua đời từ lâu rồi.” Tiêu Vi trả lời thành thật, “Tôi được bà ngoại nuôi lớn.”
Chung Ngôn hỏi kỹ hơn: “Bà ngoại cô có gì bất thường không?”
“Bất thường… thì không.” Tiêu Vi lắc đầu, nhưng rồi nhớ ra một chuyện: “À, hồi nhỏ tôi… từng trải qua một chuyện rất đáng sợ.”
"Mau nói đi." Chung Ngôn giục.
Tiêu Vi hồi tưởng:
"Hồi đó tôi học lớp Ba, vừa mới dọn về nhà mới với bà ngoại. Căn nhà đó cũ lắm, chúng tôi ở tầng trên cùng. Ngày nào tan học về nhà tôi cũng thấy sợ, vì hành lang không có đèn cảm ứng. Dãy nhà đó cũng rất kỳ lạ, không bao giờ có ánh nắng chiếu tới, hành lang thì tối om, âm u, ngay cả mùa hè cũng chẳng thấy nóng. Ở được một thời gian thì bà ngoại tôi bắt đầu sơn lại cửa."
"Sơn cửa?" Chung Ngôn không hiểu.
"Đúng vậy, lấy sơn quét cửa." Tiêu Vi nói tiếp,
"Ban đầu cái cửa đó có màu nhạt, bà ngoại tôi bảo màu đó không tốt, bèn sơn lại thành đỏ rực, nhìn mà rợn người. Bà ngoại mở tiệm may dưới tầng trệt, hay bận đến tận khuya mới về. Tôi thì thường ở nhà làm bài tập, bật đèn chờ bà về. Có một tối..."
Nói đến đây, Tiêu Vi ngừng lại một chút.
"Tối đó, tôi đang làm bài tập." – giọng Tiêu Vi bỗng trở nên yếu ớt như đang hóa thành cô bé nhỏ năm nào –
"Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, âm thanh rất nhỏ, rất nhỏ. Bên ngoài trời đã tối đen, tôi không dám mở cửa, bèn lên tiếng hỏi ngoài đó là ai. Hỏi cả nửa ngày cũng không ai trả lời. Tôi sợ lắm, định gọi cho bà ngoại bảo bà về ngay. Lúc đó, tiếng gõ cửa lại vang lên, kèm theo giọng nói của bà ngoại vọng vào."
'Tiểu Vi, mở cửa đi' – bà ấy nói thế đấy, nhưng tôi không dám mở, vì trong nhà chỉ có một chùm chìa khóa, bà ngoại tôi cầm theo rồi, sao có thể không vào được? Tôi không đáp, người ngoài cửa cứ gõ mãi, gọi mãi tên tôi, chính là giọng của bà ngoại."
"Sau đó tôi lo thật sự là bà ngoại không vào được, nên len lén đi tới cửa nhìn qua mắt mèo, chẳng dám phát ra tiếng. Bên ngoài tối om om, tôi nhìn không rõ lắm, nhưng dáng người đó đúng là bà ngoại tôi – kiểu tóc ấy, quần áo ấy..."
"Cô mở cửa à?" – Chung Ngôn vội hỏi.
"Không, tôi sợ quá ngất đi luôn." Tiêu Vi lộ vẻ hoảng hốt,
"Vì bà ngoại ngoài cửa đang quay lưng lại phía cửa mà gõ, bà ấy đang nhìn ra hành lang, còn tôi thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của bà. Sau đó khi tôi tỉnh lại thì đã nằm trên giường rồi. Bà ngoại bảo tôi học quá chăm nên ngủ gục rồi nằm mơ. Tôi nhát gan từ nhỏ, chẳng dám nghĩ gì thêm, nên cũng tin là mình nằm mơ thật..."
"Không ổn rồi, bà ngoại của cô có khi cũng là Mã Tiên." Chung Ngôn bỗng chen vào, như nắm được điểm mấu chốt,
"Người hôm đó có lẽ thấy chính là Nhị Thần của bà ngoại cô."
Tiêu Vi sững người:
"Sao lại như vậy được?"
"Vì bà ấy không hại cô." Chung Ngôn suy nghĩ,
"Bà cô sơn cửa, là vì khi chuyển vào nhà mới cần thờ Môn Thần. Sơn đỏ là để che mắt Môn Thần, khiến họ không thấy gì. Nhưng Nhị Thần của bà ngoại cô vẫn bị ngăn lại, không thể trở về, nên mới phải gõ cửa gọi cô."
Cảm giác bất an vẫn âm ỉ trong ngực, càng nghĩ Chung Ngôn càng cảm thấy không ổn. Người nhà họ Mã vốn đã hiếm, vậy mà lại đồng thời xuất hiện một Lương Tu Hiền và một hậu nhân Mã Tiên – điều này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Khi hắn đang định hỏi tiếp, từ hướng Tây Bắc đã có người tiến đến. Lần này Chung Ngôn không chút do dự giơ tay kết ấn:
"Mở!"
Sương mù dày đặc lại một lần nữa bao phủ, chỉ là lần này phạm vi nhỏ hơn nhiều.
Tại sao lại ít đi nhiều như vậy? Chẳng lẽ có liên quan đến tinh lực của mình? Hay là lần trước sử dụng trận pháp quá lâu, giờ không còn chống đỡ nổi nữa? Chung Ngôn che mũi miệng, bước nhanh vài bước tới mép trận pháp, thấy rõ người vừa đến chính là Lưu Giang và Trương Đào.
Đang định đi tìm hai người, ai ngờ hai người lại đến thật. Chung Ngôn liếm liếm môi, ác quỷ thèm ăn, lòng tham chẳng bao giờ lặng. Trong bụng thứ kia cũng bắt đầu hưng phấn theo ham muốn ăn uống của hắn, dạ dày khẽ động vài lần, cái đầu người vừa nuốt vào khi nãy đã bắt đầu tiêu hóa rồi.
Lưu Giang và Trương Đào đã chạy hồi lâu, dọc đường toàn thấy xác chết. Khi cả hai tưởng chẳng còn ai sống sót thì thấy bóng người bên này. Chạy đến gần nhìn kỹ, một người là Tiêu Vi, người còn lại là...
Chung Ngôn!
Hai người lập tức giơ vũ khí lên.
"Mày vậy mà vẫn chưa chết!" Phản ứng đầu tiên của Lưu Giang là nghĩ hắn đã hóa xác sống. Trương Đào thì càng không khách sáo, ngay lập tức bóp cò, nhắm đúng đầu châm vào thuốc nổ, viên đạn vàng ròng lại lần nữa lao ra khỏi nòng súng.
Sợ sao? Đương nhiên là sợ rồi, đạn vàng có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào. Nhưng lần này có ác quỷ trợ giúp, Chung Ngôn không trốn tránh nữa. Viên đạn vừa chạm vào đạo tràng của hắn liền rơi ngay xuống đất.
“Muốn giết tao thêm lần nữa à?” Chung Ngôn nhìn về phía bọn họ, làm ra vẻ kinh ngạc, nghiêng nghiêng đầu, “Ôi chao, bây giờ không dễ đâu nha.”
“Mày rốt cuộc là ai?!” Lưu Giang ngừng lại, động tác đang định bóp cò cũng khựng lại giữa chừng.
“Tao còn định hỏi hai người bọn mày đây, bây giờ bọn màyi còn là ‘người’ không vậy?” Ánh mắt Chung Ngôn lướt qua gương mặt của cả hai, từng chút từng chút dò xét.
“Sương mù là do mày tạo ra?” Trương Đào nhìn thấy làn sương mù dày đặc đến mức khó hiểu tầng tầng lớp lớp, sương mù này dường như còn có thể bảo vệ người ở bên trong.
“Mày cho bọn tao đi vào, bọn tao sẽ nói hết tất cả cho mày biết!” Lưu Giang lên tiếng, để thể hiện thành ý còn ném luôn khẩu súng xuống đất.
“À, bọn mày đã từng giết tao một lần rồi, cho nên tao hỏi một câu: dựa vào cái gì mà tao phải tin tưởng bọn màyi?” Chung Ngôn lùi lại nửa bước, trong mũi lại lần nữa tràn ngập thứ khói nồng khó ngửi đến nghẹt thở. Đúng lúc đó, làn sương dày quanh người hắn bỗng mờ đi một tầng, từ đặc quánh chuyển thành lớp sương mỏng nhẹ như khói.
Xuyên qua làn sương mỏng ấy, nữ quỷ mặc áo cưới lại xuất hiện thêm lần nữa. Hai bàn chân nhỏ đi đôi hài thêu uyên ương đang giẫm lên vai Trương Đào, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống Chung Ngôn, tay cầm chặt một cái trống đỏ chót, lòng bàn tay đang gõ đều đều vào mặt trống to.
Hiển nhiên đó là món đồ chơi cho trẻ con.
Trong khoảnh khắc, cuồng phong nổi lên gào thét, trong bụng Chung Ngôn cũng như sóng dậy biển gầm.
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Ngôn: Dạ dày tôi đột nhiên khó chịu dữ lắm...
Phi Luyện: Gì cũng dám ăn thì chỉ có thiệt thân thôi chứ sao!