Hoàng Lư đã có một giấc mơ rất dài.
Trong giấc mơ, cảnh tượng quen thuộc hiện ra trước mắt cô, những giá vẽ bằng gỗ nằm ngổn ngang khắp sàn nhà, cái nào cũng bám đầy màu sơn, không cái nào thật sự sạch sẽ; hộp màu, bảng pha màu, thùng nước và cọ vẽ vương vãi khắp nơi, thùng rác thì chật ních những mảnh giấy vệ sinh nhuốm màu.
Phòng vẽ tranh vào những ngày thường luôn như một mớ hỗn độn. Chỉ khi chuẩn bị cho buổi kiểm tra của giáo viên, mọi người mới miễn cưỡng dọn dẹp lại đôi chút.
Nhưng ngay khi giáo viên rời đi, chưa đến nửa tiếng sau, mọi thứ lại được lấy ra và bày khắp nơi như cũ.
Hoàng Lư vẫn miệt mài vẽ. Bên tai cô vang vọng những âm thanh lặp đi lặp lại:
“Cô không có tài năng” câu nói ấy cứ văng vẳng mãi, từng tiếng một như thúc ép cô, khiến cô không thể dừng lại.
Cô vẽ, từng nét từng nét hiện lên trên mặt vải. Cho đến khi hoàn thành, Hoàng Lư chợt nhận ra hình ảnh trong tranh chính là bức tranh từng được mang đi triển lãm nhưng không ai đoái hoài đến.
Hoàng Lư tỉnh dậy từ cơn mộng, toàn thân đẫm mồ hôi mỏng...
Mở mắt ra, cô nhận thấy bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Phòng ngủ lấy gam xám làm chủ đạo, những hoa văn chìm trên tường được trang trí một cách tinh tế, mọi thứ được trang trí có nghiên cứu. Không quá đơn điệu, cũng chẳng rối rắm, mà phối hợp hài hòa đến mức khiến người ta vừa nhìn đã thấy ưa thích.
Người giàu vốn nhiều, nhưng có không ít người cứ mua đại đồ gỗ đắt tiền mà không phân biệt phong cách, khiến ngôi nhà chẳng ra đâu vào đâu. Như ba cô, Hoàng Mậu Khang, chính là một trong số đó.
So với ba mình, phong cách trang trí trong căn nhà này rõ ràng vượt xa về thẩm mỹ.
Đây hẳn là nhà của Mạnh Yến Lễ.
Hành lý của cô không biết ai đã thu dọn giúp được đặt gọn ở góc tường. Ngay cả vỏ sò nhỏ cô nhặt ở bờ biển cũng được mang cẩn thận về đây, cùng vài hộp thuốc cảm được đặt trên đầu giường.
Qua khung cửa sổ sát đất, biển khơi lấp lánh sóng bạc, một lớp sương mờ phủ lên mặt nước khiến khung cảnh trở nên mộng ảo, chẳng khác nào một cảnh phim huyền huyễn mây mù giăng lối, tu tiên thần cảnh.
Vừa hạ sốt, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Hoàng Lư ngẩn ngơ trước cảnh tượng này một hồi lâu mới mơ hồ nhớ ra,hình như cô vừa được truyền nước.
Cô giơ tay phải lên, quả nhiên thấy trên mu bàn tay có hai miếng băng cá nhân dùng cầm máu. Bên cạnh giường vẫn còn giá treo truyền dịch và bình nước chưa được dọn đi.
Lờ mờ nhớ lại, có ai đó từng nắm lấy cổ tay cô rất chặt và dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, chỉ là truyền dịch thôi, sẽ nhanh khỏi ngay.”
Có thể là bác sĩ, hoặc là... Mạnh Yến Lễ.
Điện thoại không ở bên người, trong phòng cũng chẳng có đồng hồ. Hoàng Lư không biết đã mấy giờ, chỉ cảm thấy mình đã gây phiền phức cho người khác quá nhiều, không thể cứ nằm lì nữa,phải xuống nói lời cảm ơn.
May mắn là phòng ngủ này có nhà tắm riêng. Cô lấy một bộ quần áo từ vali, chỉnh trang qua loa rồi bước ra ngoài.
Hoàng Lư ở tầng hai. Vừa mở cửa, cô liền thấy ngay phía đối diện cầu thang là một bức tranh sơn dầu khổ lớn gần 2 mét treo trên tường. Cô nhận ra bức tranh ấy, là tác phẩm của một họa sĩ nước ngoài rất nổi tiếng.
Toàn bộ bức tranh cũng lấy gam xám làm chủ đạo, hài hòa hoàn toàn với phong cách trong nhà Mạnh Yến Lễ.
Nếu là bản gốc, chắc chắn giá không hề nhỏ...
Là sinh viên chuyên ngành mỹ thuật, cô không khỏi ngưỡng mộ, trong đầu là một dãy số “0” cứ thế hiện ra.
“Hoàng Lư, tỉnh rồi à?”
Dì Dương ngồi ở phòng khách thấy cô bước xuống thì mừng rỡ đứng dậy.
Dì ấy rất thân mật, nắm tay cô kiểm tra trán: “Thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào chưa? Hình như đã hạ sốt rồi đấy.”
Hoàng Lư cúi người, thành khẩn nói cảm ơn: “Dì Dương, cháu cảm ơn dì nhiều lắm, đã khỏe hơn nhiều rồi ạ, thật ngại vì làm phiền dì.”
“Ôi dào, khách sáo làm gì! Ở đây chỉ có dì với Yến Lễ, có thêm người tới cho vui thì dì càng mừng.”
Dì Dương kéo tay cô, ân cần nói: “Dì đoán sáng nay cháu chưa ăn gì, bây giờ thấy đói đúng không. Định gọi cháu dậy ăn trưa, nhưng bác sĩ bảo cứ để cháu ngủ, tỉnh dậy ăn sau cũng được. Dì không dám cho cháu ăn đồ dầu mỡ, đã nấu cháo rau củ với thịt gà cho cháu. Còn lâu mới đến giờ cơm tối, vào bếp ăn chút lót dạ nhé?”
Ba mẹ Hoàng Lư ly hôn từ sớm, còn ba cô, ông Hoàng Mậu Khang là người đặt sự nghiệp lên hàng đầu, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi có mặt ở nhà. Trong nhà chỉ có dì giúp việc đến quét dọn theo định kỳ.
Từ nhỏ, cô đã quen ăn cơm ở nhà giáo viên hoặc người trông trẻ, rất hiếm khi được ai chăm sóc tận tình như vậy. Chính vì thế, sự chu đáo của dì Dương khiến cô ấm lòng hơn rất nhiều.
“Dì Dương, dì có biết điện thoại của cháu để ở đâu không ạ?” Hoàng Lư khẽ gãi tai, ngập ngừng hỏi “Cháu muốn gọi điện cho ba.”
“À, ở bên kia kìa.” Dì Dương cười, chu môi chỉ về phía bàn trà trong phòng khách “Dì đã sạc đầy rồi.”
Lúc đó, Hoàng Lư hoàn toàn không biết rằng người đã nấu cho cô nồi cháo gà rau củ, là Mạnh Yến Lễ; cũng không biết người đã sạc điện thoại cho cô, vẫn là Mạnh Yến Lễ.
Chỉ là cô cảm nhận được, nụ cười rạng rỡ của dì Dương không chỉ vì cô đã đỡ cảm, mà như thể còn vì một niềm vui khác nữa.
Thực ra, khi ấy, cô vẫn chưa biết gì nhiều về căn biệt thự này, càng không thể tưởng tượng được người phụ nữ đã chăm sóc Mạnh Yến Lễ từ nhỏ như con ruột, lại mang trong lòng hy vọng mãnh liệt rằng một ngày nào đó cuộc sống của anh có thể đổi thay, có thể giúp anh thoát khỏi màn sương u uất trong quá khứ.
Dù chính bản thân dì Dương, cũng chưa thể thoát ra.
Ở đầu dây bên kia, ba cô vẫn đang bận rộn, tiếng nói chuyện rì rầm đầy ồn ào.
Có lẽ vì bị bệnh, ba đã tránh chỗ đông người để tìm một góc yên tĩnh gọi điện. Ông hỏi cô có khỏe hơn chưa, có chỗ nào thấy không ổn không.
Hoàng Lư thì vẫn kiên cường, dù gì cũng đã 20 tuổi rồi.
Chỉ cần ba quan tâm hỏi vài câu thôi, cô đã quay mặt đi, âm thầm lau nước mắt.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, cô nói khẽ: “Con xin lỗi, đã làm ba lo. Lần sau con sẽ nhớ sạc điện thoại đúng giờ.”
Dì Dương đứng ở cửa phòng bếp chờ cô, nghe cô nói mà thấy xót. Bà thầm nghĩ, đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Hoàng Lư luôn muốn trực tiếp cảm ơn Mạnh Yến Lễ, nhưng anh vẫn chưa xuất hiện. Căn nhà thì quá lớn, cô thậm chí chẳng biết anh ở tầng nào.
Ba bảo cô cứ ở lại đây vài hôm, đợi ông xong việc sẽ ghé qua đón.
Nghĩ đến chuyện cảm ơn, cô thấy ngượng.
Nếu Mạnh Yến Lễ là bạn của cô, mọi chuyện sẽ dễ hơn, có thể rủ đi ăn, uống trà sữa, xem phim, có biết bao nhiêu cách để nói lời cảm ơn.
Nhưng anh là bạn của ba, nửa là người lớn. Mời đi ăn, tặng trà sữa kiểu đó thấy... trẻ con quá.
Cô mở nhóm chat phòng vẽ, gõ một câu:
“Làm phiền người lớn, cảm ơn thế nào thì hợp lý?”
Vì đang nghỉ hè nên bạn học đều rảnh, nhóm chat lập tức rôm rả. Mọi người đưa ra đủ kiểu ý kiến, cái nào cũng vui nhộn nhưng chẳng ai nghiêm túc cả.
Có bạn gửi ảnh mấy lời cảm ơn quá đỗi văn nghệ, cô đọc mấy dòng mà thấy ngay cả việc đọc trôi chảy cũng còn khó.
Mọi người toàn nhắn bằng chữ, riêng Trọng Hạo Khải thì gửi thoại.
Cô nhấn mở, giọng nói ngông nghênh vang lên: “Cảm ơn người lớn có gì khó đâu, chỉ cần hát một bài... ‘Nghe tôi nói cảm ơn bạn, vì có bạn mà bốn mùa ấm áp’…”
Nhà Mạnh Yến Lễ chỉ có dì Dương và anh, vô cùng yên tĩnh.
Cô giật mình, sợ người khác nghe thấy, vội vàng che điện thoại, cuống cuồng tắt đoạn ghi âm.
Nhóm chat réo rắt cười: “Hahaha!”
Hoàng Lư cũng ngại không dám gửi thêm gì nữa, chỉ nhắn riêng cho Trọng Hạo Khải hỏi cậu ta có phải có bệnh không.
Tên này chẳng hiểu sao, dù bị ăn chửi nhưng lại cười hớn chứ không biết ngại, gửi ngay một đoạn ghi âm cười dài 18 giây.
Cô muốn bóp cổ cậu ta.
Một lúc sau, Trọng Hạo Khải lại gửi tiếp:
“Ơ, không phải cậu nói sẽ chụp ảnh biển à?”
“Ảnh biển đâu?”
Cô mặc kệ, không thèm trả lời.
Bên ngoài cửa sổ, sương mù lại dày thêm. Núi xa không còn nhìn rõ, chỉ có tiếng biển róc rách.
Dưới lầu, tiếng lách cách từ phòng bếp truyền lên, chắc dìDươngđang chuẩn bị bữa tối.
Lòng cô đầy tâm sự. Cô thấy mình gây phiền toái cho Mạnh Yến Lễ quá nhiều, nếu tối chỉ nói một câu cảm ơn nhẹ tênh thì... thật không phải phép.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng Lư quyết định sẽ chủ động tìm gặp Mạnh Yến Lễ trước khi ăn tối.
Căn biệt thự có ba tầng.
Tầng một là phòng khách, bếp, phòng ăn và phòng của dì Dương. Tầng hai có khoảng bảy, tám phòng.
Cô quyết định bắt đầu tìm từ tầng hai.
Trước khi ra khỏi phòng, cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh tranh sơn dầu kia.
Hoàng Lư đi đến từng cánh cửa trong dãy phòng, bất kể cửa đóng hay mở, cô đều lễ phép gõ ba lần rồi nhẹ nhàng thăm dò bước vào, gọi khẽ: “Chú Mạnh, chú có ở đây không?”
Có một cánh cửa cạnh cầu thang vẫn đóng kín. Cô gõ nhẹ, đẩy hé cửa rồi thò nửa người vào: “chú Mạnh…”
Câu nói chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại nơi cổ họng.
Cô không ngờ đây lại là một phòng tắm, hơn nữa còn cực kỳ rộng, thậm chí lớn hơn cả phòng ngủ ở nhà mình.
Mùi hương nhè nhẹ của sữa tắm và dầu gội lẫn vào nhau, thoảng trong không khí là mùi gỗ dịu nhẹ. Trên bức tường gạch màu xám nhạt treo một chiếc áo choàng tắm hoặc có lẽ là áo ngủ dài. Bồn tắm hình vuông ở giữa không có nước và cũng không có ai bên trong, nhưng cô vẫn cảm thấy mình vừa vô tình xâm phạm không gian riêng tư của người khác. Nhất thời luống cuống, chẳng biết phải làm gì.
Trong một ngôi nhà vốn yên ắng, sự có mặt của một người ngoài khiến bất kỳ âm thanh nhỏ nào cũng dễ dàng bị nhận ra.
Trên tầng ba, Mạnh Yến Lễ đang chạy bộ. Anh chỉ đeo một bên tai nghe nên vẫn nghe rõ tiếng gõ cửa vang lên ở đâu đó trong nhà,dường như có ai đang tìm mình.
Lúc ấy, anh đang đọc tài liệu trên máy tính bảng đặt trước máy chạy. Nghe thấy tiếng động, đầu óc vẫn chưa kịp thoát khỏi văn bản, mất vài giây anh mới dừng máy, bước xuống tầng.
Hoàng Lư lúc này vẫn đứng ở cửa phòng tắm, tay đặt lên tay nắm cửa, tay kia vịn khung cửa, nửa người còn thò vào bên trong.
Mạnh Yến Lễ đứng sau lưng cô, gọi: “Hoàng Lư.”
Tiếng gọi đột ngột phía sau khiến cô giật mình, quay người lại theo phản xạ và lùi một bước.
Cô không ngờ Mạnh Yến Lễ lại đứng gần như thế. Khi quay đầu, suýt chút nữa đã va vào cằm anh.
Mạnh Yến Lễ theo bản năng hơi ngửa đầu tránh đi, nhưng chính động tác ấy khiến trước mắt cô chỉ còn lại hình ảnh yết hầu của anh.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, cô bất chợt nhớ đến một bài học ở lớp điêu khắc, khi một bạn cùng lớp nặn tượng chân dung bằng đất sét. Có người chọc ghẹo, sờ thử phần cổ của bức tượng rồi trêu chọc rằng bạn đó nặn cổ quá kỳ cục.
Người bị chọc giận giữ chặt lấy bức tượng: “Đừng có mà chạm vào! Yết hầu của nam giới không thể đụng vào đâu nhé!”
Hoàng Lư bỗng dưng nảy ra một thắc mắc vu vơ: Tại sao yết hầu của đàn ông lại không được sờ?
Có lẽ vì thấy cô lặng người, Mạnh Yến Lễ đưa tay ra búng nhẹ trước mặt cô:
“Em tìm tôi ?”
-
chuyên mục tâm tình cùng editor..
chanhihaho: đúnggg đó tìm chú đó.