Hoàng Lư từ Đế Đô xuất phát đi Thanh Li, là sau nghỉ hè một ngày.
Trên chuyến bay cô đi không nhiều hành khách lắm, trống rất nhiều chỗ ngồi, màn hình điện tử hiển thị, cách mặt đất với độ cao 9000m.
Nhưng thực tế, tâm trí Hoàng Lư đang bay trên thung lũng mê man, hoài nghi về con người và thế giới.
Ngày ấy, cô gặp Mạnh Yến Lễ.
Sau đó lại nghe người khác nói về anh, cô nghiêm túc suy nghĩ, miêu tả lại bóng dáng trong tâm trí:
Khi đến gần anh, giống như đang bước vào một đêm sương mù, nhưng lại sương mù giữa ánh đèn.
-
Máy bay đáp xuống ở sân bay Thanh Li, Hoàng Lư tắt đi chế độ máy bay.
Tín hiệu được khôi phục, liên tiếp nhảy ra rất nhiều thông báo.
Mở ra cuộc trò chuyện với ba ba Hoàng Mậu Khang, chỉ có ngắn ngủi bốn chữ, đặc biệt phù hợp với phong cách thường ngày của ông ---
⦗ Đến nơi thì báo. ⦘
Hoàng Mậu Khang là một người làm ăn tương đối thành công.
Khi cùng anh em gọi điện thoại, ông ấy thân thiết khơi chuyện giống như cái bách khoa toàn thư. Chỉ cần họ hàng trong nhà sinh em bé, ông đều sẵn sàng gửi đến nào là đồ em bé, nào là các sản phẩm hổ trợ trẻ nhỏ. Không những thế còn đề cử các bảo mẫu tin cậy cho nhà người ta.
Đương nhiên, để làm được như vậy ông đều phải hao tâm lên kế hoạch, chọn lựa kĩ càng.
Còn nếu không phải chuyện liên quan đến làm ăn buôn bán, Hoàng Mậu Khang đều qua loa, tùy tiện.
Nhớ tới năm cuối trung học của mình.
Phụ huynh của các học sinh khác còn bước vào giai đoạn “chuẩn bị tâm lý chiến tranh” sớm hơn con em mình, cả ngày đều lo lắng đề phòng, trong nhà mà có thí sinh dự thi đều sợ rằng trạng thái con sẽ không tốt, khiến thành tích dao động, mọi vấn đề đều được quan tâm kể cả dinh dưỡng.
Nhưng một năm đó, Hoàng Mậu Khang lại đi công tác nhiều nhất, cả nửa năm đều không có mặt ở nhà, thậm chí còn quên con mình đang học lớp mấy, ông luôn nghĩ Hoàng Lư là học sinh mới vào cấp ba.
Cô chờ ba ba bận rộn từ nơi khác trở về thì đã là giữa tháng 6.
Hoàng Mậu Khang về đến nhà, thấy Hoàng Lư nằm ở sô pha, hưởng gió điều hòa, ăn Haagen-Dazs, xem ảnh chụp triển lãm nước ngoài trên máy tính bảng. Ông nhìn con gái mà cảm thấy rất kì quái, vội mở lịch trên điện thoại, sau đó hỏi Hoàng Lư, hôm nay thứ tư sao lại không đi học?
Cô chỉ có thể ôm hộp kem thân thiết giải thích cho ba ba, con là sĩ tử, vừa mới kết thúc kì thi đại học tuần trước, hiện tại đã tốt nghiệp rồi, và đang tận hưởng mùa hè dài nhất của mình.
Sân bay Thanh Li không lớn, đặc biệt là khi so với sân bay Đế Đô thì hoàn toàn đối lập, ở đây có chút vắng vẻ.
Gọi một cuộc cho ba ba mà lại không có người nghe, chờ đến khi ông ấy gọi lại thì Hoàng Lư đã lấy xong hành lý, ra khỏi sân bay, ngồi vào taxi.
“Vừa rồi mở họp, tắt chuông điện thoại.”
Hoàng Mậu Khang ở trong điện thoại dừng một chút, hỏi: “Con đến Thanh Li?”
“Dạ, đang ở trong taxi.”
Hoàng Mậu Khang không hỏi cô có tìm được nơi muốn đến hay chưa, chỉ nói: “Lát nữa ba gửi cho con nơi lấy hai hộp trà, con thay ba đưa đến địa chỉ gửi sau này, là một người bạn của ba.”
“Dạ.”
Vừa cúp máy thì chuông thông báo lại vang lên
Hoàng Mậu Khang gửi tới một cái địa chỉ, cũng báo cho Hoàng Lư tên người bạn mà ông cần cô đến gặp-
Mạnh Yến Lễ.
Gửi một sticker tay béo “OK”.
Hoàng Lư đã gặp qua rất nhiều rất nhiều bạn bè của Hoàng Mậu Khang, bọn họ ngồi bàn trà phòng khách, cùng ba uống trà hút thuốc.
Đa số đều nói về công việc, cổ phiếu, rồi thị trường.
Người Hoàng Mậu Khang kết giao đa số đều lớn hơn ông ấy một chút, Hoàng Lư gặp những người ấy đều kêu là chú, vậy nên trong lòng cô đã trực tiếp đem “Mạnh Yến Lễ” xếp đến bậc cha chú.
Chỉ mong “ ông chú Mạnh”, không giống các bạn bè khác của ba, lôi kéo cô hỏi đông tây.
Thậm chí trong đầu đã có hình ảnh tưởng tượng của ông chú này:
Có lẽ hơn năm mươi tuổi, tóc xen kẻ hai màu, rồi lại cố chấp nhuộm đen giấu đi chân tóc bạc.
Ông chú mặt tươi cười nhận hộp trà cô gửi tới, sau đó hòa ái mà dò hỏi, “Con là Hoàng Lư sao? ” “Bao lớn rồi “Học ở đâu rồi con” “Có bạn trai chưa” “Nhà con ngay đây thôi vội về làm gì….”
Dù sao những cái đó đều luôn được các ông chú trong hội nhóm của ba hỏi cô mỗi lần gặp mặt.
Những tình huống như vậy thật ra đều có thể làm lơ, chỉ là cô không muốn làm mất mặt ba ba.
Chẳng qua Hoàng Lư cảm thấy, ngoài mặt dò hỏi cô, nhưng khi nghe cô nói đều bảo tốt quá hẳn là ba cháu đang áp dụng “chính sách nuôi thả.”
Lần này tới Thanh Li, Hoàng Lư muốn giải sầu.
Mỗi khi ăn cơm cùng Hoàng Mậu Khang nhắc tới chuyện đi chơi hè, ông đều không có phản ứng, cái gì cũng không hỏi, chỉ nói có thể.
Trong nháy mắt đó, nếu nói không thất vọng là nói dối.
Nếu trong nhà có một nhân vật đóng vai trò người mẹ thì tốt rồi, bà ấy sẽ ôn nhu hỏi cô một câu, “Hoàng Lư nhà ta sao thế, chuyện gì khiến con không vui?”.
Hoàng Mậu Khang không tinh tế như vậy, mọi khe hở thời gian của ông đều dành cho công việc, chỉ vài phút ngắn ngủi nghỉ ngơi cũng ít, ngồi ăn cơm chung nhưng điện thoại cứ tắt rồi lại mở suốt cả bữa ăn, mãi mới yên tĩnh được một chút, lúc này ông mới để ý đến cô, còn để cử:
“Con có thể đi Thanh Li một thời gian, ba có bạn ở đó, nghe nói không khí với cảnh sắc thiên nhiên khá tốt.”
Hoảng Lư lập tức lên mạng tra về Thanh Li, ảnh chụp nơi đó quả nhiên rất đẹp.
Sương mù từ biển len lén kéo vào lúc rạng sáng, phủ lên từng dãy núi, từng vạt cây, rồi nuốt trọn cả mặt biển xa. Mọi cảnh vật đều trở nên mờ ảo, chỉ còn ban công tầng cao là lơ lửng trong không gian trắng xoá.
Nơi đây chẳng phải là địa danh nổi tiếng nhất trong thành phố du lịch, nhưng nhiều cư dân mạng lại cho rằng Thanh Li là chốn lý tưởng để sống an nhàn tuổi già.
Hoàng Lư quyết định sẽ đi tìm chỗ ở trước, thuê một căn hộ nhỏ nhỏ, thu dọn đồ đạc, sắp xếp phòng ốc gọn gàng, sau đó thực hiện nhiệm vụ giao đồ cho ba.
Căn phòng cô chọn nhỏ xinh, có cửa sổ, trên bàn còn có một chậu hoa màu tím.
Từ ban công nhìn ra, hải âu giương cánh cùng sóng nước lóng lánh phía trên mặt biển, từng đóa bọt sóng đánh vào bờ. Xa xa, trên triền núi phủ mây, một ngồi chùa đang ẩn mình ở đó.
Không rõ là thực hay chỉ là ảo ảnh trong sương. Nhưng những tiếng chuông từ phương xa vẫn vang vọng, nhẹ như hơi thở, mà cũng sâu như ký ức, từng tiếng chuông kỳ ảo truyền đến rất êm tai.
Hết thảy đều giống như trong mơ.
Nơi đây với thủ đô đông đúc là hai thế giới khác nhau hoàn toàn.
Không có dòng người vội vã nơi cầu vượt, không có các tòa nhà cao tầng với những văn phòng thâu đêm, lại càng không có sự lo lắng trễ học của học sinh trên tàu điện ngầm.
Thanh Li quả thật là nơi thích hợp nhất để tĩnh tâm.
Hoàng Lư đang mặc trên người phong cách áo thùng thình, quần jean, cô nghĩ vẫn là nên thay đồ. Tìm một cái váy hoa trông hơi quy củ ngoan hiền mặc vào, thắt hết tóc lên, đội thêm một cái mũ trắng giống ngư dân.
Trong tiềm thức, Hoàng Lư cho rằng, “bạn bè thân thiết” của ba nhất định không phải người trẻ tuổi, ít nhất cũng nên lịch sự hợp thẩm mỹ “người già” một chút.
Tươm tất xong xuôi, cầm theo hai hộp trà, chuẩn bị đi thăm người “vị chú bác” Mạnh Yến Lễ kia.
Địa chỉ này cách căn hộ cô thuê không xa là bao, mở chỉ đường nhìn qua một chút, đi dọc theo bờ biển, mất tầm mười phút.
Thanh Li không oi bức như Đế Đô, không khí mát mẻ, Hoàng Lư quyết định tản bộ qua đó, dọc theo đường đi nhớ tới không ít chuyện phiền lòng của bản thân.
Đến khi có thông báo nhắc nhở sắp đến nơi, Hoàng Lư mới thu hồi mớ hỗn độn trong đầu mình.
Đó chính là khu biệt thự chú Mạnh ở.
Lần này ra cửa, trong lòng cô mang không ít tâm sự, trạng thái có phần không ổn.
Đứng trên bờ cát, thở một hơi thật sâu, lắc lắc đầu, như đang muốn lôi bản thân trở về hiện thực, lên dây cót tinh thần.
Hiện tại cô đang đại diện cho ba ba, nhất định phải tự nhiên, lễ phép, chu đáo.
Nhà Mạnh Yến Lễ là một biệt thự kiểu Pháp, trên sân thượng lầu hai có rất nhiều hoa, từng nhánh dây leo phủ xuống, xanh mát cả một vùng, không biết tên là gì chỉ thấy được hoa rất to, màu trắng, giống hoa cỏ.
Cây cối trong nhà có vẻ được chăm sóc rất kĩ lưỡng, dưới gốc cây sung có hai loại thùng tưới nước xanh và đỏ. Ánh mặt trời chiếu vào, xanh đỏ bị phơi đến phai màu, nhưng nhìn lại rất có cảm giác hoài niệm.
Hoàng Lư nhìn qua một lúc, rất nhiều đồ vật chăm sóc cây cảnh, hoa lá, nếu là người trẻ tuổi hẳn là sẽ không có thời gian ở Thanh Li này nhàn rỗi như vậy. Thậm chí còn phải vội vã kiếm tiền, có lẽ ông chú Mạnh Yến Lễ kia ít nhiều cũng hơn năm mươi chứ nhỉ.!!
Chẳng lẽ lại là một vị lão gia bảy tám mươi tuổi??
Vậy thì, nên gọi là ông Mạnh mới phải phép?
Không phải không có khả năng.
Trong suy nghĩ của Hoàng Mậu Khang có chút thành kiến với người trẻ tuổi, cho rằng bọn họ nóng nảy, không có lý tưởng, ý chí có hạn mà lại nói như rồng bay, làm thì không xong mà ra vẻ như phượng múa.
Người ông kết giao làm ăn cũng có không ít người lớn tuổi.
Mạnh Yến Lễ trong đầu Hoàng Lư đã biến thành ông già tóc trắng xóa, cầm bình tưới nước, gương mặt thân thiện, bác ái, tay chân chậm chạp tưới cây ngoài sân.
Đang nghĩ ngợi lung tung, thì cửa biệt thự mở.
Từ bên trong đi ra một phụ nữ tầm năm mươi tuổi, tướng mạo hiền lành, trong tay bưng một chậu cây xanh, nhìn dáng vẻ giống như đang mang cây cảnh đi phơi nắng.
Bà ấy hình như không dự đoán được ngoài sân sẽ có người, phân tích những biểu cảm trên mặt hiện giờ chính là bất ngờ, kinh hãi.
Mất ba giây, biểu cảm lại từ giật mình trở thành nhiệt tình. Bà bỏ chậu cây xuống, bước nhanh ra cửa, hỏi: “Cháu gái, đến tìm người sao?”
Hoàng Lư tự nhiên hào phóng, đánh giá tuổi tác người trước mặt, mở miệng ra đều là kính ngữ:
“Chào bà ạ, xin cho con hỏi một chút, nơi này có vị nào là ông Mạnh, tên Mạnh Yến Lễ không ạ…”
Còn chưa kịp nói cho xong, Hoàng Lư lại thấy bà ấy thay đổi biểu cảm xoành xoạch, từ “a đúng rồi”, đến “có có ở đây”, cuối cùng là vui mừng…
Không đợi Hoàng Lư nói tiếp, đã vội quay đầu vào biệt thự, kéo ra hai cánh cửa trong phòng, hô to:
“Yến Lễ! Yến Lễ à! Bên ngoài có một cô gái dễ thương tìm cháu !”
Ba giờ chiều, ánh nắng phủ sáng cả sân vườn, ngay cửa phòng xuất hiện một thân ảnh cao ráo.
Lần này đi ra là một người đàn ông trẻ tuổi, vai rộng chân dài, áo sơmi trắng dài phủ xuống, tay áo được cuộn lên hờ hững. Rất hiểm để nhìn thấy người nào mang phong thái đặc biệt thế này, dáng vẻ như một quý tộc có chức tước của nước Anh.
Người này lớn lên rất đẹp, ngũ quan đoan chính, rõ ràng, cân đối, tạo cảm giác chững chạc và kín đáo, gương mặt toát lên sự trầm lắng khó đoán, ngay ấn đường có một nếp gấp mảnh, hiển nhiên là do thói quen nhíu mày thường xuyên tạo thành.
Văn phong của Hoàng Lư có hạn, mà chính vệt nhăn mờ đó trên gương mặt anh khiến cô như nhìn thấy một câu chuyện đã cũ, đi qua thời gian, nhưng vẫn chưa nguôi.
Phảng phất như đã một mình đi suốt đêm, đi mãi, đi rất lâu. Nhưng bóng đêm quá nặng nề, nên dù có đi hoài, vẫn không thể chạm tới bình minh.
Đang mãi chìm trong suy nghĩ thì người kia đã đi đến cửa, rũ mắt nhìn Hoàng Lư: “Tìm tôi?”