Truyền dịch đến ngày thứ ba, Hoàng Lư đã gần như khỏe hẳn.

Buổi chiều hôm ấy, mặt trời không quá rực rỡ. Mặt biển mờ mờ sương, một con hải âu trắng sải cánh bay thấp, bất ngờ lao xuống mặt nước và cắp lên một chú cá bạc đang giãy giụa.

Hoàng Lư thay xong quần áo, quyết định đi đến khu chung cư thuê để nhận lại giấy tờ tùy thân và tiền đặt cọc.

Nhân tiện, cô cũng muốn hỏi một điều: rốt cuộc thì anh ấy đã ứng trước bao nhiêu tiền thuê phòng, để còn chuyển trả lại đúng cho người ta.

Dì Dương đang tưới hoa ngoài sân, thấy cô sắp đi thì ân cần dặn dò nhớ mặc thêm áo, đừng để bị cảm.

Hoàng Lư gật đầu, nói rằng trong túi đã có mang theo áo khoác rồi.

Khi đến nơi, bà chủ không có ở đó. Chỉ có cô bé “Gạo Kê” ngồi trước quầy, gục đầu trước cuốn Từ vựng tiếng Anh trung học, trông như sắp ngủ gục.

Thấy Hoàng Lư, cô bé tỉnh hẳn: “A, chị ơi! Chị khỏi bệnh rồi sao?”

Hoàng Lư mỉm cười: “Ừ, cảm ơn em nhiều nhé.”

Ánh mắt cô bé không dừng lại ở Hoàng Lư, mà cứ len lén nhìn phía sau cô.

Sau một hồi quan sát, cô bé có vẻ thất vọng: “Chị, chị đi một mình hả?”

Hoàng Lư hơi ngạc nhiên.

Chẳng phải cô vẫn luôn đi một mình sao?

“Chị có nhớ hôm trước em kể với chị là em từng gặp một chú đẹp trai ở bờ biển không?”

Cô bé đột nhiên phấn khích, mắt sáng rỡ:

“Trời ơi, là người hôm đó bế chị đi đó!Đẹp trai lắm luôn! Mà chú ấy là gì của chị vậy? Anh ruột hả?”

Hai chữ “bế đi” làm Hoàng Lư đỏ mặt, ngượng ngùng lắc đầu: “Không phải, chú ấy là bạn của ba chị thôi.”

Không muốn tiếp tục đề tài này, cô bèn hỏi sang chuyện khác: “Mẹ em đâu rồi?”

“Mẹ em đi mua đồ ở tiệm bên cạnh rồi. Chắc lát nữa sẽ quay về.”

Nhưng cô bé vẫn chưa từ bỏ,bỗngnhiênxòecả bàn tay ra:

“Chị ơi, chú ấy giỏi lắm á, một hơi bế chị xuống từ tầng 5 mà không mệt! Chắc chú ấy tập thể thao thường xuyên lắm?Có cơ bắp không chị?”

Làm sao mà Hoàng Lư biết được Mạnh Yến Lễ có cơ bắp hay không...

Cô chỉ nhớ rõ yết hầu của anh rất đẹp, làkiểu dáng mà sinh viên mỹ thuật thường dừng lại nhìn thêm vài lần để vẽ cho đúng.

Đang lúng túng chưa biết trả lời ra sao, thì bà chủ trở về.

Cô bé vừa thấy mẹ bước vào liền nhanh chóng dựng thẳng cuốn sách, giả vờ học hành chăm chỉ.

Ra khỏi khu chung cư, Hoàng Lư cầm giấy tờ tùy thân của anhtrên tay, ngắm kĩ gương mặt trên đó.

Ảnh chụp Mạnh Yến Lễ khi ấy không giống anh lắm so với ngoài đời.

Trông anh lúc đó trẻ hơn, gương mặt còn phảng phất nét ngạo nghễ. Giữa chân mày cũng chưa hằn nếp nhăn như bây giờ.

Tính ra thì người cô gọi là “chú” chỉ hơn cô 9 tuổi.

Sinh nhật là 21 tháng 7? Vậy chẳng phải là tuần sau à?

Liệu có nên chuẩn bị quà sinh nhật cho anh không? Dù sao cô cũng đang ở nhờ nhà người ta...

Nhưng nếu tặng quà thì nên chọn gì đây?

Thực lòng, Hoàng Lư không biết gì về sở thích của Mạnh Yến Lễ.

Tuy sống chung một nhà, nhưng số lần cô gặp mặt anh rất ít,chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngoài những bữa ăn, gần như không trò chuyện gì nhiều.

Lần duy nhất cô nói chuyện riêng với anh là khi cảm ơn, cũng chỉ nhận được một câu: “Không cần để tâm.”

Mạnh Yến Lễ cũng không giống như mọi người trong nhà ăn sáng cùng nhau. Cả buổi sáng chẳng thấy bóng dáng đâu, mãi đến gần trưa mới xuất hiện.

Lúc ăn cơm, Hoàng Lư từng hỏi: “chúMạnh không phải đi làm sao?”

Hôm đó, dì Dương nấu canh, mỗi người một bát nhỏ.

Mạnh Yến Lễ thong thả cầm thìa sứ, uống một muỗng rồi đáp:

“Không, tôi là kẻ thất nghiệp lang thang.”

Câu trả lời của Mạnh Yến Lễ, Hoàng Lư chẳng tin.

Anh nhìn có vẻ như ngày nào cũng ở yên trong nhà, nhưng đôi lúc, cô vẫn nghe thấy tiếng gọi điện hoặc thấy anh ngồi trước laptop gõ gì đó.

Rõ ràng anh có công việc riêng, chẳng phải loại người nhàn rỗi thực sự.

Việc chọn quà tặng bỗng trở nên khó khăn. Không có gì để tham khảo, anh ấy rất khác với những người bạn của ba cô.

Từ khi cô đến ở nhờ, anh vẫn giữ nguyên nhịp sống thường nhật, không có bất kỳ sự điều chỉnh hay thay đổi nào. Dường như cô đến cũng không ảnh hưởng gì đến anh,vìanh vẫn làm những gì thườnglàm.

Cô nghĩ, nếu mình đến nhà một người bạn khác của ba, có lẽ người ta đã sốt sắng lắm rồi,ngày đầu khỏi bệnh là sẽ dẫn đi khắp nơi chơi bời, giới thiệu danh lam thắng cảnh và món ngon địa phương. Nếu không ra ngoài, thì trong nhà cũng sẽ rôm rả chuyện trò, quay video gửi cho ba:

“Con gái ông ở đây vui lắm!”

Những kiểu ứng xử ấy, Mạnh Yến Lễ hoàn toàn không có.

Có phải... anh ấy là người quá kín đáo, không thích bận tâm đến người khác?

Nghĩ đến đó, Hoàng Lư lắc đầu.

Không đúng. Anh ấy thật sự là người rất chu đáo.

Cô nhớ rõ, hôm sau khi đến ở nhờ, đã không kiềm được sựtò mò mà lên lầu hai, đứng ngắm bức tranh sơn dầu treo trên tường.

Đang chăm chú xem, từ phòng khách phía dưới vang lên một tiếng loảng xoảng rất rõ.

Tim cô thót lại.

Cô biết, trên kệ góc phòng khách có một món đồ pha lê tinh xảo, tạo hình tựa như sinh vật phù du, không phải ai cũng thấy đẹp, nhưng cô thì nhận ra ngay.

Một người bạn cùng lớp tên là Trần Linh, học ngành điêu khắc, cực kỳ hâm mộ một nghệ sĩ pha lê nước ngoài. Hình ảnh tác phẩm của vị ấy xuất hiện khắp nơi: từ màn hình điện thoại đến hình nền máy tính.

Trọng Hạo Khải từng trêu: “Cậu không thấy đâu, lúc nghệ sĩ kia giành giải vàng quốc tế, Trần Linh khóc như trẻ con ấy!”

Trùng hợp thay, món đồ pha lê đó đang ở trong phòng khách nhà Mạnh Yến Lễ, là tác phẩm của nghệ sĩ kia.

Trần Linh từng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần rằng món ấy đắt tới cỡ nào, toàn là những con số với hàng loạt số 0 phía sau.

Vì thế, khi nghe tiếng vỡ vang lên, điều đầu tiên hiện ra trong đầu Hoàng Lư là:

Không thể nào... là món đồ trị giá hàng chục triệu kia vừa rơi ?Giờ thì toang thật rồi...

Cô nép xuống từ tầng hai, nhìn thấy dì Dương đang luống cuống cầm khăn lau, đứng bên đống mảnh vỡ.

Đúng là món pha lê đó đã vỡ...

Cảnh tượng quá sức choáng váng khiến cô đứng ngẩn người một lúc.

Nghĩ đến nếu Trần Linh mà chứng kiến cảnh này, chắc cậu ấy sẽ gục ngã ngay tại chỗ.

Chắc hẳn Mạnh Yến Lễ cũng nghe tiếng động,anh từ tầng ba đi thẳng xuống tầng một.

Cô chỉ kịp thấy bóng dáng anh, không rõ nét mặt.

Chắc anh sẽ giận dữ lắm...

Dù sao cũng là tác phẩm nghệ thuật độc bản, vỡ rồi thì chẳng còn cơ hội thay thế.

Nhưng cô đã đoán sai.

Mạnh Yến Lễ chỉ bước nhanh đến bên dì Dương, ngăn bà đang định cúi xuống nhặt mảnh thủy tinh.

Anh thậm chí không liếc đống mảnh vỡ lấy một lần, chỉ hỏi:

“Dì Dương, dì không bị thương chứ?”

“Không sao không sao, dì định lau tủ mà trượt tay... không đỡ kịp...”

Dì Dương mặt mày áy náy: “Thứ đó đặt ở đây đã lâu lắm rồi, có phải rất quý không?”

Mạnh Yến Lễ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, như đang nhớ lại:

“Không rõ nữa... hình như lúc đi dạo chợ mua về. Chắc tầm hai ba trăm nghìn thôi, dì đừng lo.”

Cách anh nói quá tự nhiên, đến mức Hoàng Lư suýt nữa cũng tin.

Dì Dương hơi nghi ngờ: “Thật à? Chợ nào vậy?”

“Chợ trang trí cạnh phố đồ cổ. Ban đầu cũng không định mua, nhưng lúc đó chẳng có ai bán gì, ông chủ hơi kỳ lạ, cháu lười nói chuyện nên tiện tay mua đại.”

Người như anh ấy… đúng là tốt bụng đến lạ.

Hoàng Lư nghĩ thầm.

Dì Dương chắc cũng đã tin, thở phào nhẹ nhõm, còn đề xuất lát nữa ra ngoài sẽ mua cái khác để thay thế.

“Không cần đâu,” anh nhẹ nhàng từ chối.

“Không sao mà, dì có tiền! Hơn nữa để trống như vậy thấy trống vắng lắm.”

Dì Dương cẩn thận quét sạch đống thủy tinh, rồi nói: “Dì sẽ ra phố đồ cổ tìm thử cái giống như vậy.”

Anh cười khẽ: “Ừ, nếu dì tìm được nhớ ghé phòng thu phí nhé.”

Buổi trưa hôm ấy, dì Dương kéo theo cả Hoàng Lư đi dạo khu chợ trang trí mà Mạnh Yến Lễ từng nhắc.

Dọc đường, dì hào hứng nói nếu may mắn gặp đúng món y chang thì nhất định phải mặc cả cho bằng được!

Dĩ nhiên, chẳng mua được món hàng nào giống với cái cũ. Cuối cùng, dì chọn một món pha lê khác có kích thước tương tự, chỉ là...

Một vài chú cá heo biển màu xanh lam lấp lánh kèm theo mấy hạt sóng nhỏ bên cạnh, trông không mấy đẹp mắt.

Quan trọng nhất là ông chủ biết cách “chém gió”.

Vừa thấy dì cầm món đồ, ông đã bước tới:

“Úi chị ơi, chị đúng là có mắt nhìn! Món này là bảo vật của tiệm chúng tôi đó. Ý nghĩa của nó rất hay làthuận buồm xuôi gió! Cuộc đời mà, chỉ cần một bước chuyển thôi... mà món này chính là bước chuyển đó...”

Hoàng Lư định ngăn lại, nhưng cô còn nhỏ tuổi, lại nhút nhát, không địch nổi ông chủ nói quá lanh miệng.

Cuối cùng, món đó vẫn được mang về biệt thự cùng hai dì cháu.

Trước bữa tối, Mạnh Yến Lễ ngồi bên bàn ăn, liếc thấy cá heo biển mới đặt trên tủ, vậy mà anh lại... mỉm cười.

Tác phẩm cũ đã vỡ, lòng Hoàng Lư vẫn tiếc nuối, thở dài một tiếng.

Dì Dương đang trong bếp vừa nấu món cuối vừa khe khẽ hát.

Nhà ăn lúc đó chỉ có hai người: Mạnh Yến Lễ và Hoàng Lư.

Tiếng thở dài của cô vang lên rất rõ trong không gian tĩnh lặng.

Anh nghe thấy, nhìn cô một lúc.

Vài giây sau, anh đứng dậy, vẫy tay: “Hoàng Lư, theo tôi một chút.”

Cô đi theo anh rời bàn ăn, cùng nhau đến phòng khách phía bên kia.

Nơi đó là một mảng tường kính lớn sát đất, nhìn ra bóng đêm lờ mờ và những ngọn đèn dầu nhỏ nhoi từ các tàu đánh cá ngoài khơi xa.

Bóng dáng hai người in lên mặt kính.

Anh hỏi nhẹ: “Em có biết người này không?”

“Là ai vậy?” Hoàng Lư hỏi khẽ.

Mạnh Yến Lễ đọc ra một cái tên nước ngoài khá dài.

Nếu bắt cô phải tự mình nói thì chắc chắn không nhớ nổi cái tên dài như vậy. Nhưng vừa nghe anh nói, cô liền nhận ra đó chính là tên người nghệ sĩ pha lê kia.

“Cũng không hẳn là quen.”Cô lặng lẽ đáp.

Tấm kính cửa sổ phản chiếu vóc dáng cao ráo của Mạnh Yến Lễ.

Hoàng Lư liếc nhìn anh, rồi lại quay đi: “Tôi có một người bạn học ngành điêu khắc, rất ngưỡng mộ ông ấy…”

Anh gật đầu.

Nếu đã biết đến nghệ sĩ đó, hẳn cũng đoán được giá trị món pha lê kia.

Tiếng động nhẹ từ phòng bếp truyền ra

Dì Dương vừa tắt máy hút khói, nghe không thấy ai ngoài nhà ăn, liền thắc mắc:

“Yến Lễ?Hoàng Lư? Lạ thật, hai người họ đi đâu rồi…”

Vừa dứt lời, bà đã thấy hai bóng dáng đứng bên khung cửa kính, bật cười: “Ra đó ngắm cảnh đêm à? Thôi đừng ngắm nữa, mau vào ăn cơm nào.”

“Dạ, tới liền.” Hoàng Lư đáp lễ phép.

Khi cô chuẩn bị quay đi, Mạnh Yến Lễ khẽ nắm nhẹ cổ tay cô, cái chạm nhẹ tựa như gió thoảng.

Rồi, anh nghiêng người về phía tai cô, thì thầm: “Đừng nói với dì Dương nhé, làm ơn.”

Bước chân của cô hơi khựng lại, chỉ kịp cảm nhận một hơi thở ấm áp phớt qua bên tai. Còn anh đã thong thả đi trước về phía bàn ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play