Mạnh Yến Lễ gửi tin nhắn thoại cho Hoàng Lư, nhấn nút ghi âm khi đang đi lên cầu thang, nói xong thì thả tay, tin nhắn được gửi đi.

Đúng lúc ở chỗ ngoặt cầu thang gặp dì Dương, anh nghiêng đầu hỏi: “Dì Dương, lần đầu tiên đến Thanh Li, có điều gì cần chú ý không?”

Dì Dương suy nghĩ một chút: “Thanh Li có nhiều đường núi và thường xuyên có sương mù. Nếu chỉ đi loanh quanh gần đây thì không sao, nhưng nếu lái xe thì phải cẩn thận với thời tiết.”

Mạnh Yến Lễ gật đầu.

Điều này anh cũng đã nghĩ đến, vừa mới nhắn trong tin thoại với Hoàng Lư.

“Con tự mình gửi tin nhắn cho cô bé Hoàng Lư sao?”

“Ừ, dặn dò một chút.” Mạnh Yến Lễ trả lời như vậy.

“Đúng là đúng là, con gái ra ngoài, vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu là con nhà dì, thật sự không yên tâm để nó một mình đi xa như vậy. Đi cùng bạn học thì còn được, dù sao mới 20 tuổi......”

Dì Dương nói đến đây, đột nhiên im lặng. Bà nhạy cảm nhận ra rằng khi từ “20 tuổi” vừa thốt ra, Mạnh Yến Lễ như bị một thứ vô hình đánh trúng, đó là nỗi đau trong lòng anh.

Nhìn Mạnh Yến Lễ cúi mắt xuống, dì Dương đau lòng đổi chủ đề:

“Vậy...... Yến Lễ, con nói xem, chúng ta có nên mời Hoàng Lư đến đây ăn cơm không? Bên này cô ấy cũng không có ai chăm sóc, thỉnh thoảng đến ăn một bữa cũng không sao nhỉ?”

Mạnh Yến Lễ lắc đầu: “Không cần.”

Nói xong, anh đi vào thư phòng.

Dì Dương cũng không nói thêm gì nữa.

Mạnh Yến Lễ tiến vào thư phòng, không muốn bị ai quấy rầy.

Dì Dương nhẹ nhàng thở dài, đi xuống lầu chăm sóc những khóm hoa trong vườn.

Mạnh Yến Lễ không mời Hoàng Lư đến nhà ăn cơm vì cảm thấy điều đó không tiện cho cô gái nhỏ.

Nếu Hoàng Lư đi cùng Hoàng Mậu Khang đến Thanh Li, Mạnh Yến Lễ chắc chắn sẽ làm tròn vai mời khách để đón gió. Nhưng Hoàng Lư chỉ là một cô gái nhỏ, họ chỉ gặp nhau thoáng qua. Nếu bất ngờ mời cô đến nhà ăn cơm, có lẽ sẽ khiến cô ngại ngùng từ chối, hoặc nếu đến thì cũng không thoải mái.

Như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, điều đó không cần thiết.

Điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ. Mạnh Yến Lễ đeo tai nghe không dây, ngồi trên ghế, gọi lại.

Buổi chiều ánh nắng rất đẹp, xuyên qua cửa sổ chiếu lên bàn làm việc. Bức ảnh gia đình bốn người với nụ cười hạnh phúc khiến Mạnh Yến Lễ thoáng thất thần.

Cuộc họp qua điện thoại thường kéo dài khá lâu.

Chủ yếu là vì anh, người luôn để điện thoại ở chế độ im lặng suốt các ngày trong năm. Mọi người đều biết rằng nếu có việc gấp mà anh không xử lý, thì tìm anh cũng vô ích.

Anh có nhận được cuộc gọi hay không, hoặc trả lời tin nhắn sau vài ngày, đều là chuyện tùy duyên.

Thời gian dài, đoàn thể phía dưới cũng rút ra được kinh nghiệm, dứt khoát gom nhiều vấn đề lại, mỗi lần liên hệ với Mạnh Yến Lễ là nói một hơi hết những chuyện có thể xảy ra trong 1-2 tháng tới.

Trong lúc trò chuyện, màn hình điện thoại trên bàn khẽ sáng lên, báo có tin nhắn mới.

Mạnh Yến Lễ lười biếng ngả người vào ghế, xoay nhẹ cây bút trong tay, chưa vội kiểm tra.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, anh tháo tai nghe, ném lên bàn. Mở quyển sổ ghi chép, viết vài dòng để ghi nhớ nội dung vừa rồi.

Mở điện thoại.

Sau nửa ngày bận rộn, anh gần như quên mất chuyện đã gửi tin nhắn thoại cho Hoàng Lư.

Khi bất ngờ thấy ba chữ “Bé Hoàng Lư”, anh hơi ngẩn ra

Tin nhắn của Hoàng Lư:

Chú Mạnh, cảm ơn chú. Chú đúng là người tốt.

Khi đọc tin nhắn ấy, có lẽ anh đã mỉm cười một tiếng, cũng có thể là không.

Đây chỉ là một chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại sau đầu.

Khi anh nhớ lại cô gái tên Hoàng Lư, thì đã là một thời gian sau.

Hôm đó thời tiết không được tốt lắm. Đêm trước có một trận mưa lớn, khiến hoa mà dì Dương trồng đều bị quật ngã, cánh hoa rơi đầy đất, vài cành nguyệt quý trắng đang nở rộ cũng bị gãy ngang.

Mạnh Yến Lễ rời giường, thấy dì Dương đang đứng trong sân, đau lòng lẩm bẩm vài câu.

Bà là người cả đời không biết mắng chửi ai, chỉ lặp đi lặp lại những lời oán trách: “Thật là...Sao trời lại mưa vào ban đêm chứ... Tội nghiệp mấy bông hoa của tôi...”

Mạnh Yến Lễ biết, việc xử lý cả vườn hoa này thực sự rất vất vả với dì Dương.

Anh khoác áo, xuống lầu an ủi bà: “Cắt bỏ phần gốc rồi cắm vào bình hoa, có thể giữ được vài ngày nữa.”

“Không biết liệu trời có lại mưa không.”

Dì Dương lo lắng nhìn bầu trời âm u: “Có lẽ dì nên dựng vài cái nhà kho nhỏ để che chắn.”

Dì Dương bị phong thấp, trời mưa lâu ngày sẽ khiến xương cốt đau nhức.

Mạnh Yến Lễ cũng sợ bà vất vả cả ngày mà không được gì, liền lấy điện thoại ra định xem dự báo thời tiết. Đúng lúc này, Hoàng Mậu Khang gọi điện đến,Mạnh Yến Lễ nhận cuộc gọi.

Điện thoại vừa kết nối, Hoàng Mậu Khang đã vội vàng nói: “Yến Lễ, mấy ngày nay cậu có gặp Hoàng Lư không?”

“Không.”

Bị hỏi như vậy, anh lập tức cảm thấy có điều không ổn.

Giọng nói của Hoàng Mậu Khang hiếm khi lộ vẻ lo lắng: “Hoàng Lư có nói với chú, con bé ở đâu không?Tối qua tôi gọi điện cho nó nhưng không nghe máy, sáng nay cũng không trả lời. Vừa rồi tôi gọi lại thì thấy điện thoại tắt máy. Chú nói xem, liệu có chuyện gì xảy ra không?”

Hoàng Mậu Khang, người cha này, lại quá “buông tay” với con gái.

Hoàng Lư đến nhà Mạnh Yến Lễ đưa trà cách đây vài ngày, cũng chính là lúc Mạnh Yến Lễ thêm wechat của cô. Hôm đó, anh và Hoàng Mậu Khang đã nói chuyện qua điện thoại.

Mạnh Yến Lễ vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng hôm đó anh đã khéo léo nhắc nhở Hoàng Mậu Khang, một cô gái nhỏnghỉ hè lại đi xa đến một thị trấn nhỏ, thật không an toàn.

Ý của anh là, chắc hẳn Hoàng Lư đang có tâm trạng dao động, nên mới một mình đi xa như vậy.

Nhưng Hoàng Mậu Khang, một người cha bận rộn, đã hoàn toàn hiểu sai ý anh.

Trong giọng nói còn mang theo vẻ tự hào, ông cười ha hả nói với Mạnh Yến Lễ: “Yên tâm đi Yến Lễ, Hoàng Lư từ nhỏ đã rất độc lập.Hồi tiểu học nó đã biết tự giặt đồng phục, kiểm tra nước, điện, gas trước khi ngủ, còn biết thêm khóa trong cho cửa chống trộm. Ý thức an toàn của nó rất cao, nơi nguy hiểm nó sẽ không đến đâu.”

Sau đó, Hoàng Mậu Khang bận rộn đi thị sát nhà máy, cuộc trò chuyện kết thúc.

Trước khi cúp máy, Mạnh Yến Lễ không nhịn được nói thêm một câu: “Hay là, anh để Hoàng Lư thêm tôi vào danh bạ, có việc gì có thể tìm tôi.”

Hoàng Mậu Khang đã gửi danh thiếp của Hoàng Lư.

Nhưng đó đã là chuyện của vài ngày trước, mấy ngày nay, anh không liên lạc với Hoàng Lư.

“Để tôi đi tìm xem.” Cúp máy, Mạnh Yến Lễ nhíu mày.

Lần cuối cùng anh nhìn thấy Hoàng Lư là vào buổi tối ngày cô đến Thanh Li.

Lúc đó, anh đang nói chuyện với người khác bên ngoài, thấy cô giống như một tên trộm nhỏ, bước đi nhẹ nhàng, lẩn vào bóng cây, lặng lẽ tránh đi.

Thị trấn Thanh Li không có khách sạn nào đúng nghĩa, chỉ có hai nhà nghỉ nhỏ nằm ở trung tâm thị trấn, cách nơi này rất xa.

Mạnh Yến Lễ hồi tưởng lại, tối hôm đó thấy cô đi bộ, có lẽ nơi cô ở không quá xa.

Hướng đi của Hoàng Lư hôm đó...

Gần đó quả thực có một khu chung cư cho thuê theo ngày, có lẽ Hoàng Lư đang ở đó!

Mạnh Yến Lễ cầm chìa khóa xe: “Dì Dương, phiền dì đi cùng một chuyến.”

Hoàng Lư dù sao cũng là một cô gái, nếu có chuyện gì xảy ra, anh sợ mình không tiện giúp đỡ, vẫn nên có một người phụ nữ lớn tuổi đi cùng thì tốt hơn.

Trên đường đi, Mạnh Yến Lễ không ngừng nhíu mày.

Anh nhớ lại vài năm trước, khi Mạnh Chính Nhất vừa tròn 20 tuổi, cầm chìa khóa xe máy của anh, cười hì hì giơ ba ngón tay thề:

“Anh, em lấy xe máy của anh đi một chuyến nhé?Em đảm bảo sẽ về trước 10 giờ!”

Kết quả thì sao?

Mấy đứa nhỏ 20 tuổi này không khiến người khác yên tâm được!

Mạnh Yến Lễ lái xe nhanh như bay, cuối cùng phanh gấp, lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra một tiếng “Két--”, xe dừng lại trước cửa khu chung cư cho thuê theo ngày.

hỏi bà chủ, xác địnhđượcHoàng Lư ở đây.

Dì Dương nhẹ nhàng thở ra: “Cám ơn trời đất.”

Có lẽ do ánh mắt nhíu lại của Mạnh Yến Lễ quá sắc bén khiến bà chủ chung cư căng thẳng đến mức nói lắp:

“Cái, cái gì ấy... khách ở 502 mấy ngày nay đúng là không thấy ra ngoài, hình như... hình như bị bệnh, đúng không Gạo Kê?”

Cô gái được gọi là Gạo Kê ngẩng đầu lên từ cuốn Ngũ Tam: “502 á? Chị gái đó mấy ngày rồi chưa ra cửa á, hình như thất tình.”

Lời vừa dứt, bà chủ đã đánh nhẹ vào sau đầu cô bé: “Con biết cái gì chứ!”

“Làm phiền chị thử gọi điện thoại nội bộ xem, hỏi thử xem cô ấy có thể xuống lầu một chút không.” Mạnh Yến Lễ bất ngờ lên tiếng.

Bà chủ hơi ngập ngừng, có lẽ đang định hỏi anh là ai mà lại quan tâm đến vị khách đó.

Nhưng dù sao cũng là người buôn bán, bà ấy càng chú ý đến việc khách có an toàn hay không, và đúng thật là mấy hôm rồi không thấy vị khách lầu trên ra ngoài.

Bà bấm máy gọi. Chuông vang lên hồi lâu, không ai bắt máy.

Lại bấm thêm một lần, vẫn không ai trả lời.

Dì Dương bắt đầu sốt ruột, hỏi dồn một loạt: “Chắc chắn cô ấy không ra khỏi phòng sao? Thật sự vẫn ở trong đó chứ? Sao trong phòng không ai bắt máy? Có thể cô ấy ra ngoài mà mấy người không biết?”

Bà chủ ậm ừ, không lý giải được vì sao, rõ ràng cũng đang lo lắng.

Mạnh Yến Lễ lấy giấy tờ tùy thân ra đặt trước mặt bà chủ, chứng minh mình không phải kẻ xấu:

“Xin hãy lấy chìa khóa dự phòng, tôi cần xác nhận cô gái ở trong có an toàn hay không.”

Bà chủ lập tức lấy chìa khóa, dẫn anh và dì Dương đi lên lầu.Gạo Kê cũng vứt bỏ việc đang làm, chạy theo.

Đứng trước cửa phòng 502, bà chủ gõ cửa vài cái. Không ai trả lời, đành dùng chìa dự phòng mở cửa.

Căn phòng là một studio nhỏ dành cho một người, có phòng khách hẹp nối với ban công lộ thiên, phòng ngủ nằm phía trong.

Họ vào phòng khách, Mạnh Yến Lễ lập tức đảo mắt một vòng.

Phòng khách được dọn khá gọn gàng, rác đã phân loại và để vào túi bên cạnh cửa. Trên bàn có một chiếc vỏ ốc màu hồng nhạt, có vẻ được nhặt từ bờ biển.

Anh tiến đến cửa phòng ngủ, gõ mấy cái nhưng không có phản hồi.

Cửa không khóa. Anh đẩy thử, thì đột ngột vang lên tiếng chuông báo động cực chói tai.

Quả nhiên Hoàng Lư rất có ý thức bảo vệ bản thân, cô đặt thiết bị báo động phía sau cửa phòng ngủ.

Âm thanh vang dội khiến vài người trong hành lang ló đầu ra nhìn, có người hỏi: “Gì thế bà chủ, có chuyện gì à?”

Người định tự sát sẽ không đặt thiết bị cảnh báo ở cửa phòng.

Chỉ đến khi nghe tiếng báo động, trong lòng Mạnh Yến Lễ mới nhẹ nhõm đôi chút.

Cửa bị chặn rất , chỉ hé ra được một khe nhỏ.

May thay, giữa âm thanh chói tai ấy, trong phòng ngủ cuối cùng có động tĩnh. Một bóng dáng lấp ló sau khe cửa, rồi cửa được rút chốt mở ra.

Cánh cửa phòng ngủ hé mở, Hoàng Lư xuất hiện.

Cô vịn cửa, trông rất yếu ớt. Má ửng đỏ vì sốt, môi tái nhợt, tóc xõa rối bời.

Hoàng Lư bị đánh thức bởi tiếng chuông, ngơ ngác nhìn những người đang đứng ngoài cửa phòng mình.

Dì Dương lao đến nắm lấy tay cô, mừng rỡ:

“May quá, cứ tưởng xảy ra chuyện gì rồi!Làm chúng tôi sợ quá! Hoàng Lư à, ba cháu gọi điện cho cháu tối qua mà cháu không nghe, sáng nay lại tắt máy. Chúng tôi lo quá nên tới xem thử.”

Thực tế là cô đã ngủ rất lâu. Chiều hôm qua bị sốt, uống thuốc xong vào khoảng 4–5 giờ thì ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ kéo dài đến tận bây giờ. Điện thoại còn 4% pin, chắc là tự động tắt nguồn.

Đầu óc cô choáng váng, suy nghĩ cũng chậm chạp.

Nhưng vì khiến mọi người lo lắng, cô thấy rất áy náy, định cúi đầu xin lỗi. Vừa cúi xuống, trước mắt đã tối sầm.

Ngay khi Hoàng Lư ngã xuống, Mạnh Yến Lễ lập tức bước tới đỡ lấy cô.

Trong phòng khách có thêm bà chủ, một khách trọ khác vừa đến xem náo nhiệt, dì Dương và Gạo Kê cũng ở đó.

Mọi người đều sợ hãi khi thấy Hoàng Lư đột ngột ngất xỉu, chỉ có Mạnh Yến Lễ giữ được bình tĩnh, đỡ lấy cô, áp mu bàn tay lên trán kiểm tra nhiệt độ.

Anh lấy điện thoại từ túi quần, ném qua chỗ dì Dương, nói rấtnhanh và dứt khoát:

“Gọi bác sĩ đến nhà chờ cháu. Sau đó tìm số Hoàng Mậu Khang trong danh bạ, liên lạc ngay cho ông ấy, cháu sẽ nói rõ tình hình.”

Bà chủ vẫn chưa hết hoảng hốt, sợ khách trọ xảy ra chuyện ở chỗ mình sẽ ảnh hưởng việc kinh doanh. Định nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt của Mạnh Yến Lễ, há miệng rồi lại thôi, không thốt ra được lời nào.

Mạnh Yến Lễ cũng đang nhìn bà chủ, có vẻ hơi trầm ngâm, sau đó lấy ví ra:

“Giấy tờ tùy thân của tôi sẽ để lại đây. Nếu cần, chị có thể chụp ảnh lại. Tôi hiện đang ở biệt thự ven biển, khu A, số 003. Nếu có gì cần xác minh, chị có thể đến đó tìm tôi. Phòng này tôi không trả lại, sẽ thanh toán trước một tuần tiền thuê. Tiền đặt cọc chị cứ giữ lại, đợi cô ấy khỏe lại, cô ấy sẽ tự đến lấy tiền và giấy tờ.”

Cuối cùng, Mạnh Yến Lễ hỏi: “Tôi có thể đưa cô ấy đi được chưa?”

Bà chủ vừa gật đầu thì anh đã bế Hoàng Lư lên, bước nhanh, vững vàng ra khỏi cửa.

-

chuyên mục tâm tình cùng editor..

chanhihaho: ngầu qá iii hẹ hẹ, chuẩn bị tới ở ké nhà rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play