Hoàng Lư trở về khu căn hộ thuê đã hơn 9 giờ tối.

Đó là một tòa nhà nhỏ cao sáu tầng, vài ô cửa sổ lẻ tẻ sáng đèn. Ở sảnh tầng một, cô gái trẻ đang ngồi bên bàn, ngậm bút chán chường. Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, cười chào hỏi:

“Chị ơi, chị về rồi à? Thanh Li nhà em có phải rất đẹp không?”

Hoàng Lư cũng mỉm cười: “Ừ, đúng là rất đẹp.”

Cô gái tuổi còn nhỏ, chắc đang học cấp ba. Buổi chiều, mẹ cô ấychính là người đã giúp Hoàng Lư làm thủ tục thuê nhà. Hoàng Lư đã nghe bác gái rầy con gái điểm học kỳ này lại tụt, cấm vui chơi trong kỳ nghỉ, tranh thủ thời gianhọc.

Dường như những lời đó chẳng ảnh hưởng mấy tới tâm trạng cô gáinhỏ.

Bật bài hát của nhóm nhạc nam đang nổi, nằm bò trên bàn vừa lướt máy tính vừa trò chuyện với Hoàng Lư:

“Chị là nhiếp ảnh gia à?”

Hoàng Lư hơi ngạc nhiên: “Không phải.”

“À, em cứ tưởng chị cũng là nhiếp ảnh gia.”

Cô bé ấy cười toe toét: “Nơi này hay có sương mù, máy bay thường bị hoãn, giao thông cũng không thuận tiện. Khách du lịch hầu như không có mấy ai. Nhưng các nhiếp ảnh gia thì lại hay đến, ở một thời gian để chụp cảnh. Người ở tầng trên chị là nhiếp ảnh gia đó. Em thấy chị đi một mình, tưởng chị cũng đến chụp ảnh. Vậy chị là người mẫu à?”

“Chị không biết gì về nhiếp ảnh, cũng không phải người mẫu. Chị đến đây để thư giãn thôi.”

Cô gái đảo mắt, kéo giọng đùa:

“Àaaa ~ em hiểu rồi! Là chuyện tình cảm không suôn sẻ, đúng không?”

Rất nghiêm túc khuyên nhủ: “Chị à, đàn ông tốt còn đầy ngoài kia! Ở Thanh Li này, ba chân thì khó tìm, nhưng đàn ông hai chân thì đầy đường! Đừng nghĩ đây là thành phố nhỏ mà không có trai đẹp nha.”

Thao thao bất tuyệt làm Hoàng Lư ngẩn người, một cô gái nhỏ mà xem ra còn hiểu tình cảm nam nữ hơn cả cô.

Rồi cô bé hạ giọng, thì thầm như kể bí mật:

“Mấy hôm trước em còn gặp một chú cực kỳ đẹp trai ngoài bãi biển! Mặc sơ mi xám, kẹp một túi giấy bên tay, không có gì để bàn cãi về cái sự cuốn hút luôn á! Nhìn xong em thấy như mình không còn ở Thanh Li mà đang ở Maldives hay Tahiti ấy! Chú ấy chỉ đi ngang qua thôi mà…”

Cô vừa nói vừa vung tay múa chân mô tả:

“… làm phong cảnh chỗ em ở lên một đẳng cấp khác, kiểu sang trọng hẳn lên!”

Hoàng Lư im lặng láng nghe, trong đầu thầm nghĩ: chú đẹp trai mà cô bé ấy gặp... chẳng phải Mạnh Yến Lễ đấy chứ?

Một người từ lầu trên đi xuống. Nghe tiếng bước chân, cô gái lập tức tắt nhạc, vờ cúi đầu đọc sách bài tập.

Người vừa xuống là mẹ cô. Chờ bà đi khuất, lạingẩng lên tiếp tục nói:

“Chị đẹp thế này cơ mà! Chị muốn loại đàn ông nào chẳng được, đừng vìmột lần gặp trúng kẻ tệ bạc mà nản lòng!”

Cô không chỉ động viên bằng lời, mà còn lén lấy ra một tờ quảng cáo từ ngăn kéo, đưa cho Hoàng Lư:

“Đừng khóc vì ly sữa đã đổ nha! Cố lên! À mà đừng nói cho mẹ em biết là em đưa cái này đó.”

Đó là tờ quảng cáo quán bar, trên nền giấy hồng phấn có dòng chữ to:

[Quán bar Quả Đào Hồng — Nơi bạn gặp được chân ái]

Hoàng Lư thầm nghĩ

Đây thật sự là bar sao?

Không phải là sân chơi hẹn hò trá hình đó chứ?

Cô chưa từng nói mình thất tình, thậm chí còn chưa từng yêu ai.

Nhưng ngại từ chối sự tốt bụng, cô vẫn nhận lấy tờ quảng cáo "đau mắt" đó, nghiêm túc gấp gọn lại, mỉm cười cảm ơn cô gái.

Hoàng Lư không thuộc kiểu sành điệu hay sắc sảo. Cô sở hữu vẻ đẹp ngọt ngào, làn da trắng mịn, đôi mắt to sáng trong. Do hôm nay phải đi gặp Mạnh Yến Lễ, nên ăn mặc khá ngoan hiền: đầm hoa nhí, tóc buộc hai bím ngắn, đội mũ ngư dân kiểu bucket.

Khi Hoàng Lư đứng ở quầy lễ tân cười nhẹ khiến cô gái nhỏ ngẩn ngơ một lúc lâu.

Sau khi cô lên lầu, cô bé lại thì thầm:

“Uổng quá à, đẹp thế mà cũng thất tình nữa sao…”

Dù cầm quảng cáo quán bar “Quả Đào Hồng”, nhưng suốt hai ngày sau đó, Hoàng Lư gần như không ra khỏi nhà.

Có lẽ do không quen thời tiết mát mẻ ở Thanh Li, nên cô bị cảm nhẹ. Sổ mũi liên tục, choáng váng, và hơi sốt.

May mà cô mang theo hộp thuốc nhỏ, có đủ loại dùng cho các tình huống khẩn cấp. Trong lúc đang nằm bệnh trên giường, cô nhận được tin nhắn wechat từ ba ba Hoàng Mậu Khang.

Không nói gì, ông chỉ gửi một danh thiếp wechat. Nhìn cái tên là đã đoán ra được: Mạnh Yến Lễ.

Avatar là một màu xám âm trầm.

Nằm vậttrên giường, cô nhìn chằm chằm vào danh thiếp đó thật lâu.

Nhưngngại ngần không dám kết bạn với Mạnh Yến Lễ. Có thể vì lần đầu gặp đã đỏ mặt, hoặc sợ phiền anh vì chuyện riêng. Cô cứ nghĩ mãi mà chưa tìm được lý do chính đáng, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Đến chiều, cô tỉnh lại vì tiếng chuông điện thoại.

Là Trọng Hạo Khải gọi, nhưng chưa kịp bắt máy thì cuộc gọi đã bị ngắt.

Vừa định gọi lại thì cô thấy thông báo kết bạn từ chính… Mạnh Yến Lễ.

Hoàng Lư lập tức nghẹn thở, ho khan rồi mới dám xác nhận lời mời.

Cô liền gọi điện cho ba, vì chắc chắn người gửi danh thiếp là ông.

“Ba ba, Mạnh…” Cô định gọi “ChúMạnh”, nhưng anh trông không lớn tuổi, gọi vậy thì kỳ quá. Cuối cùng cô đành gọi luôn tên:

“Ba gửi Mạnh Yến Lễ wechat của con đúng không? Con cónên mời anh ấy ăn một bữa cảm ơn không?”

Ba cô đang ở xưởng, tiếng ồn ào bên kia vang lên:

“Không cần đâu, cứ thêm bạn là được. Ba đang bận, cúp máy trước nhé!”

Có lẽ ba chẳng nghe ra chất giọng khàn vì cảm của con gái. Dập máy xong, cô ngồi dậy chán nản, lấy chai nước khoáng vặn mãi mới mở được.

Bệnh đúng là làmcon người ta thấy tủi thân.

Cô nghĩ, ba đúng là, ôngkhôngthể quan tâm cô mộtchút sao?

Đúng lúc tâm trạng đang xuốngdốc, tên “đòi mạng” Trọng Hạo Khải lại gọi đến.

“Chào!”

“Chào cái đầu cậu ấy! Sao lần nào cũng chào chào vậy? Này Hoàng Lư, gọi cho cậu mà cậu không bắt, làm gì thế?”

“Tớ đang ngủ. Vừa định nghe thì cậu cúp rồi.”

Cậuta im lặng 2 giây rồi hỏi:

“Giữa ban ngày ngủ cái gì mà ngủ? Ngủ với ai?”

“Cậu bị làm sao thế?”

Cô ho khan vài tiếng, giọng đau rát, cầm điện thoại ra xa rồi nói:

“Gọi tớ làm gì?”

Bình thường hai người không hay gọi điện. Chỉ khi mua đồ chung hay thầy có thông báo gì thì mới liên hệ.

Có lẽ nhờ triển lãm thành công, cậu đang bay cao với "gió xuân đắc ý”, muốn cho cô thấy được cậu ta giỏi mà phải lao lực như vậy

Cô thầm nghĩ: ồ dù sao cô cũng chưa có được cái gọi là gió xuân, làm sao mà hiểu được.

“Không có gì, hỏi xem đang làm gì thôi. Thanh Li có vui không? Sao không thấy đăng gì lên mạng, mấy cô gái các cậu đi chơi uống trà sữa cũng phải chụp hình đăng khắp nơi chẳng phải sao.”

Hoàng Lư khụ một cái, giọng càng khàn. Cô vừa xì mũi vừa nói:

“Thì phong cảnh rất đẹp, chờ tớ ra ngoài sẽ chụp hình bờ biển gửi cậu xem.”

“Ờ, nhớ nhé, nhớ gửi đó nhé.”

“Được.”

“Hoàng Lư, cậu thật sự rất lạnh nhạt, đừng nói chỉ vì mượn nửa cục tẩy mà vẫn còn ôm giận đấy nhé?”

“Cậu thế nào mà còn không biết xấu hổ, nói mấy lời đó? Dù chỉ là nửa cục tẩy nhưng đó vẫn là đồ của tớ! Trọng Hạo Khải còn gì thì nói nốt luôn đi được không? Không thì tắt, tớ còn muốn đi ngủ nữa!”

Trọng Hạo Khải cười lớn qua điện thoại, kiểu người bị mắng mấy câu mà vẫn thấy vui: “Được rồi, không chọc nữa. Nghe giọng thế kia chắc vẫn đang cảm? Nghỉ ngơi đi nhé, tỉnh dậy nhớ uống nước ấm. Mình cúp máy đây.”

Thực ra, Hoàng Lư chẳng hề buồn ngủ. Chỉ là tâm trạng của cô đang tụt xuống, và cô không muốn chia sẻ những điều đó với ai.

Cô thuộc kiểu người chỉ nói về những chuyện vui vẻ, còn chuyện buồn thì giấu trong lòng. Những chuyện tích cực, dễ thương cô sẽ kể ngay. Như hồi học kỳ một, có lần một nữ sinh la làng giữa đêm rằng hành lang có xác chết, nhưng hóa ra là có người mộng du, mặc váy đỏ cầm cây lau nhà đi lang thang. Chuyện đó cô kể lại cho Trọng Hạo Khải nghe, rất hứng thú mà kể.

Nhưng những suy nghĩ về năng lực bản thân, những nỗi hoang mang về gia đình thì cô không nói.

Trước kia, khi đang ở phòng vẽ, các bạn từng bàn tán về ba ba của Hoàng Lư.

Lý do là điện thoại cô hiện lên thông báo chuyển khoản: ba ba gửi 50 triệu tiền sinh hoạt. Trọng Hạo Khải đúng lúc đó nhìn thấy, liền buột miệng cảm thán một câu.

Thế là cả phòng vẽ ai cũng nghe, đồng loạt phản ứng:

“Hoàng Lư, kiếp trước cậu cứu cả hệ ngân hà à? Ba cậu tốt quá đi thôi!”

“Vừa giàu vừa có tư tưởng tiến bộ, chẳng hề nói nhiều. Kiểu sống như nhà cậu đúng là đỉnh.”

“Để mình cho cậu xem tin nhắn giữa tớ với mẹ. Một ngày gửi biết bao nhiêu video, nào là nhắc ăn sáng, nhắc mặc đồ ấm, gửi nguyên đống clip dưỡng sinh, chỉ cần rảnh một chút là muốn gọi video xem mặt.”

“Mẹ tớ đến ảnh đại diện wechat cũng quản, bảo không được dùng mèo đen, bắt tớ đổi sang hoa sen vì 'hợp phong thủy'.

-

Có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được sự phiền não của cô, bởi nói ra chỉ khiến người ta nghĩ cô không tốt xấu.

Sau khi cúp máy với Trọng Hạo Khải, Hoàng Lư phát hiện có một tin nhắn thoại chưa đọc.

Lúc trò chuyện cô đã không chú ý, giờ mới nhận ra: là tin nhắn giọng nói từ Mạnh Yến Lễ.

Cô vẫn đang sốt, toàn thân thấy lành lạnh. Hoàng Lư rúc vào trong chăn, do dự vài giây rồi mới mở tin nhắn, đưa điện thoại áp sát tai.

Giọng nói của Mạnh Yến Lễ không phải dịu dàng, nhưng có sự điềm đạm và phép tắc của người được giáo dưỡng tốt, khiến người nghe cảm thấy yên tâm lạ lùng.

Anh nói: “Chào em, Hoàng Lư.Tôi là Mạnh Yến Lễ. Nghe ba em bảo đây là lần đầu em đến Thanh Li. Nếu có thuê xe đi chơi, nhất định phải cẩn thận. Tốt nhất nên dùng app theo dõi thời tiết địa phương, chỗ này thường có sương mù và nhiều đường núi, dễ gặp nguy hiểm. Nếu có ra biển lúc trời nắng, hãy tránh tiếp xúc nhiều trong khoảng 9h sáng đến 3h chiều để tránh bị phơi nắng quá lâu.”

Tin nhắn vừa kết thúc, vài giây không có âm thanh. Hoàng Lư tưởng đã hết, liềnđể điện thoại ra khỏi tai.

Chiếc điện thoại cô dùng là vừa mới mua hồi học kỳ một. Vì bận chuẩn bị triển lãm tranh suốt ba tháng liền, đến giờ vẫn chưa thử hết các tính năng. Khi vừa bỏ khỏi tai, máyđã tự động bật loa ngoài.

Không ngờ Mạnh Yến Lễ vẫn chưa nói xong. Đột nhiên phát tiếng khiến cô giật mình, làm rơi xuống chăn.

Cô nghe thấy giọng Mạnh Yến Lễ tiếp tục:

“Thêm nữa, Thanh Li chênh lệch nhiệt độ trong ngày khá lớn so với thành thị.Mới đến đừng vội mặc đồ mỏng, giữ ấm kỹ kẻo bị cảm lạnh.”

Hoàng Lư sững người.

Sóng mũi bỗng cay cay. Cô bây giờ... thật sự muốn khóc.

Người bạn này của ba đã khiến cô vô cùng xúc động.

Rõ ràng anh ấy vừa thất tình, vậy mà vẫn nhớ đến cô để nhắn vài lời ấm áp như thế.

Người như Mạnh Yến Lễ thật sự quá tốt rồi!

Nếu lúc này ai bảo cô gọi anh ấy là “Chú Mạnh”, cô cũng chẳng ngại ngùng gì.

Cái danh “chú” đó, Mạnh Yến Lễ hoàn toàn xứng đáng!

Nước mắt rưng rưng, Hoàng Lư đã nghiêm túc nhắn lại từng câu từng chữ trên wechat:

Chú Mạnh, cảm ơn chú. Chú đúng là người tốt.

---

chuyên mục tâm tình cùng editor..

chanhihaho: má ơiiiii, chắc chú Mạnh thấy tin nhắn này là ong ong đầu lun qá

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play